Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Nhà thơ trẻ Lê Thuỳ Vân




Nguồn :http://nhavantphcm.com.vn
NHÀ THƠ LÊ THUỲ VÂN

Nhà thơ Lê Thuỳ Vân sinh ngày 02 tháng 7 năm 1983 ở Thanh Hoá; tốt nghiệp đại học. Hiện là phóng viên của tạp chí Duyên Dáng Việt Nam ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh năm 2010.

Tác phẩm đã xuất bản:
Tắm trăng (thơ, NXB Trẻ 2004)
Con lật đật dở hơi (thơ, NXB Thanh Niên 2007)
- Nàng & tổ cúc cu (tuyển tập truyện ngắn, NXB Trẻ 2009)

Giải thưởng:
- Giải nhất thơ “Chân dung tuổi mới lớn” của báo Mực Tím 2005
- Giải nhì truyện ngắn báo Tiếp Thị & Gia Đình năm 2007


Năm 22 tuổi, Lê Thùy Vân in tập thơ “Tắm trăng” (NXB Trẻ 2005) mang đầy cái nhìn trong trẻo về thiên nhiên của một cô gái nhón bước vào đời còn nguyên mộng mơ hoa cỏ. Năm 25 tuổi, Lê Thùy Vân in tập thơ thứ hai “Con lật đật dở hơi” (NXB Thanh Niên 2008), vẫn trong trẻo nhưng là cái trong trẻo về tình yêu của một thiếu nữ bắt đầu âu lo sự đổ vỡ và hữu hạn lòng người. Trừ vài bài viết cho bố, cho em gái, cho cảm giác lần đầu uống bia, cả tập “Con lật đật dở hơi” trình bày tâm trạng một trái tim ngổn ngang thương nhớ: “Tình yêu gọi. Gọi mãi không vọng tên. Đời con gái sao cứ tự yêu tự khổ?”. Trả lời câu hỏi ấy không dễ, nếu không đủ chân thành!

Con lật đật dở hơi

Riết thành quen
Em không còn nhắc tên anh
Lại chuỗi ngày bình yên
Sớm thăm vườn
Nào lài trâu, nào bụt, nào cúc bò, nào jun, nào đồng tiền
Nào chớp mưa, nào hoa con dế
Bông nào nở, bông nào tàn
Bông nào còn hương
Bông nào buông
Và, thế thôi…
Em không còn như con lật đật dở hơi
Hứng thế này, nghiêng ngả thế kia
Chẳng chóng mặt ai
Chỉ chóng mặt mình

Đoản khúc thu Hà Nội

Hà Nội
Em cứ lạc
Vì đường nào cũng lạ
Lạ phố vào lạ ngõ
Vo vòng
Hà Nội
Con hẻm về nhà trọ mỗi tối
Thương những tiếng li sành va nhau đến sót
Trên sọt xe thồ của chị bán đồ dạo bên kia sông Hồng
Chiếc ấm tích treo ngược lắc lư
Vẩy vẩy hạt mưa
Cái vỡ, cái nghiêng.
Hà Nội
Chỗ em ở
Có con dốc lên đê
Luống cuống cài số
Tuột dốc
… sợ dốc.
Hà Nội
Mỗi sáng bún nga
Giọng chị bán bún trong veo như lọc qua thảm lá sấu vàng
Cà phê Minh
Ông chủ béo ịch
Mải xem đá bóng
Quên khách
Vợ liếc
Co rúm cười.
Hà Nội
Tràn vỉa hè
Gánh hoa…
Bạn Sài Gòn nhắn:
Hà Nội một câu, kể đi!
Kể nhé…
“Tràn vỉa hè gánh hoa…”!
Đồng hồ hai nấc

Múi ngày của em không chia 24 giờ
Mà chia hai nấc: nhớ - quên
Mỗi lần chiếc kim ẻo lả quệt vào mốc nhớ
Lại gặm mòn một chút
Tiếng chuông rung như cái ngáp
Cũng làm em rùng mình…
Tại sao em cứ phải nhớ một người
Mà lại vòng vo tìm cái đáng quên để không quên?
Tại sao em cứ lấp đầy khoảng trống trong căn phòng trống
Bằng những bài ca buồn không tên?

Thói quen 
Thói quen
Một vòng Nam Sài Gòn
loanh quanh rồi lại quành trà trân châu
Một ly đúng vị caramen
Vẫn 20 nghìn không nhích
Thói quen
ngủ
không mùng
quờ tay
trời thương cho vớ trúng muỗi
đếm một hai ba rồi thả…
Thói quen lang thang phố
đôi khi chạm một khuôn mặt
đi qua rồi mới ngớ ra… hình như
mình mới gặp người quen.
Thói quen
hàng cháo
một tô cháo nghêu
hít hà hương xả.
Bạn bè nói
Sao để hoài một kiểu tóc
Nghe hoài một điệu nhạc
Mày không chán hả Vân?
Anh nói
Em gặp anh cũng chỉ là một thói quen
Anh nghĩ có những thói quen nên bỏ
Em cười
Em có thói quen quen nhất, đó là, không bỏ thói quen… 
EM SOI EM
Gió thốc ánh nhìn
Chênh vênh hai mép sông
Bóng cầu Đỏ không nghiêng mà rơi thẳng
Em soi em đẹp đến trong ngần
Thế mà ai nỡ để rơi em vào một chiều không gợn sóng
Mặc đám dừa run rẩy vớt em lên…
CHIẾC LÁ
Cứ xoay tít giữa cô đơn là nước
Có ai nhìn đâu mà điệu một mình
Em như chiếc lá ấy
Vẫn chiều chiều giữa sóng gió mênh mông…
TRIỀU CƯỜNG…
Những gã đàn ông ra đi
Lết lên trên mắt nàng từng rãnh nhớ
Những lời yêu
Kẹo cao su thành bã mía
Nàng vẫn muội mê tìm vị ngọt
Đêm thụt sâu
Góc méo góc vuông
Những con ngươi ráo hoảnh
Triều cường…
TRONG MƠ…GHEN
Cơn ghen dài chen đẫy giấc ngủ
Còn đâu khoảng trống em mơ?
Chưa đủ ư, ghen ngày
Sao đêm còn vùng vẫy?
Chưa đủ ư, mưa ngày
Mưa đêm dầm ướt gối..?
Một cô gái còn rất trẻ. Một trái tim đa cảm luôn quan sát, lắng nghe và "lầm bầm khóc" trước những xót xa của đời sống. Một cây bút nhiều tiềm năng cả thơ lẫn văn đang dần lộ diện, có một giọng điệu mới mẻ, hiện đại. Đời sống văn học Sài Gòn luôn được tiếp nối, phong phú và sôi động bởi những gương mặt mới lặng lẽ mà nhiệt thành như Lê Thuỳ Vân. (PH)

Nhà thơ trẻ Lê Thuỳ Vân

cho một kiếp người...

gã hàng xóm em chưa kịp nhớ mặt
chiều nay từ giã cõi đời
không tiếng kèn đưa tiễn
nghe bà giúp việc nói
gã chưa vợ con...
vẫn như mọi ngày
bên cây so đũa già
mẹ gã
ngồi bạnh trên ghế gỗ
khua khua quạt
gió phẩy gió phe
đưa đẩy lọn tóc ngả màu
chị gã
vẫn quần
ống thấp
ống cao
đút cơm cho đứa nhóc
cơm và ruồi đua nhau đậu ở đầu chim
chẳng giọt nước mắt nào rơi xuống
chẳng vòng hoa trắng nào tiễn đưa linh hồn gã về phía bên kia
bình yên
em - xóm giềng
ngồi gõ phím
buồn vu vơ cho một kiếp người
chưa kịp nhớ mặt
chưa kịp biết tên
nơi con hẻm vẫn ngày ngày những mặt người trôi qua
trong ánh nhìn nhàu nhạt...
                                    5.4.2010

đàn ông gánh...

Chân cầu Tân Thuận
Người đàn ông
Quảy gánh rau

Góc Nguyễn Huệ
Người đàn ông
Đong đưa gánh khô cá

Ven Lê Thánh Tôn
Người đàn ông
Kĩu kịt gánh hàng rong

Không tiếng rao
Ngón chân vừa lết
Vừa bấm
Mắt xốn mồ hôi
Dáng nghiêng lệch chiều

Em con gái nhà quê
Thấy đàn ông phố gánh
Mà xa xót lòng...


chớp mắt... 
      (thương yêu tặng ông chú già)


xuống vườn
thiếu một tiếng cười
ta lang thang
ký ức đong đầy mắt
là chiếc võng người nằm lúc suy tư
là góc gió mỗi chiều người hứng
là con đường mòn lối cỏ những chiều nhịp nhàng 1,2,3 muốn tìm lại sức khoẻ thời trai tráng và thanh xuân trên đôi chân sần những sáp nến
là góc những trang viết chứa lửa dở dang...

những hội chợ phù hoa đã tàn canh từ lúc nào chẳng biết
mắt thiếu nữ cũng trôi vào quên lãng
bóng dáng nào còn đọng
bóng dáng nào lãng quên
đời phù du một kiếp
ngắn như một chớp mắt
hỏi nhân gian
cái còn lại cuối cùng là gì
tình một gang
tình một đẫn
giờ người phiêu bạt
căn nhà hoang vắng
chật chội những người dưng...

sáng xuống vườn
ta thèm tíu tít những câu chuyện bên vóc dáng quen...

                                 17.4.09
                (ngủ dậy xuống vườn, buồn & nhớ chú)
 
 Nhò nhọ khuôn mặt em... 

nghĩ... dướn

những đốm nắng cuối ngày
rệu rã lan can
chú mèo hoang
co cụm
giấu ria mép trên mái tôn tầng áp
nàng nằm
cong hơn đuôi mèo
nghĩ dướn:
viết gì đi!
đi đâu đó đi!
gọi cho ai đó đi!
đừng để mặc câu thơ cong queo sau đuôi mắt
đừng để nữa
giọt nước mắt
ướt chiều...


chờ... đắng

em khước từ những buổi hẹn cà phê,
nói cười giả lả cùng ca sĩ này, thi sĩ nọ...
em khước từ cả những cuối tuần
loanh quanh
phố đông,
người đông,
dăm đứa con gái tụm năm tụm bảy nói về gã trai nào đó của mình
để rồi trong mắt mọi người em là đứa “lăn tăn”

em khước từ để trở về
những đêm trên chiếc ghế gỗ xó vườn
căn phòng 9m2 ướp mùi em
thời khắc những câu thơ trôi
cùng cây mướp trên dàn nở hoa vàng lòi đốt ngón tay
cong cong
xanh rờn
chờ... đắng.


em vớ vẩn…

Nếu bình chọn đứa con gái nào vớ vẩn nhất ở cái ngõ này
Chắc là em thôi
Trời đẹp cũng buồn
Trăng sáng quá cũng buồn
Cái nhắn tin gửi đi ai đó trả lời trễ một chút cũng buồn
Vớ vẩn nhất là chiều nay
Ông lão bánh bao trú mưa quên tiếng rao qua ngõ
Chị bán chiếu: chiếu đơi….đơ…ơi
Rớt tiếng “đơi” vì lạnh
Em ngồi lầm bầm và khóc
Đúng là em thật vớ vẩn phải không?!


nhò nhọ...

Đặc quánh một ánh nhìn
Toàn thân rút lại như vọp bẻ
Nụ cười phát ra rả lả
Chẳng rõ từ góc nao
“Tạch tành tanh”
Con thạch sùng kéo cưa... tình
Cò cưa làm vụn đêm
Mạt tình rơi và vãi
Nhò nhọ khuôn mặt em...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét