Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013
Chùm thơ Ngô Thị Thanh Vân
17:36 26 thg 1 2012
Ngô Thị Thanh Vân
Ngày sinh: 12-6-1981
Quê quán: Nghệ An
Sinh ra và lớn lên tại Pleiku
Đại học Sư Phạm TP Hồ Chí Minh K25
Hiện Công tác tại Trường Trung Học Lâm Nghiệp Tây Nguyên. Pleiku - Gia Lai
THÁNG 6
Mẹ trở dạ vào ngày mưa trái mùa hơn hai mươi năm trước
trời đất cứ thế sụt sùi tận hôm nay
(giống như thói quen lặp đi lặp lại)
tháng sáu mười hai ngày cha còn lặn lội rừng sâu
con chào thế giới không bằng tiếng khóc
Trở dạ ngày biết yêu ghét rạch ròi
câu thơ rơi ra từ nỗi cô đơn của người thiếu nữ
cha phấp phổng lo âu
chữ đa đoan, đa mang trĩu nặng
con vác trên vai sấp ngửa phận người
Đường con đi thênh thang
thênh thang quá nên thấy mình cô độc
thèm một bàn tay. Cái vai. Và những lời rất thực
khoảng không. Không đến không cùng.
Con đường mới. Con đường nào cũng mới
con mới theo con đường. Cũ rích những điều đã cũ
gập ghềnh. Chống chếnh bước chân
bước chân chống chếnh. Gập ghềnh
cái nắng tháng tư vẫn hắt vào con hanh hao cơn gió lào quê nội
hanh hao suốt thời thơ dại
hanh hao đến tận hôm nay
khi con khát cơn mưa trái mùa trong ngày thiêu đốt
Bài này con hát ngược. Lời tiên tri cho chính cuộc đời mình
Người đàn ông đánh cắp trái tim con chạy về phía núi
dải ngân hà bay bay. Con thấy lòng say say
Tháng sáu nơi này mưa giăng ngập lối
Ngày mười hai bão táp điên cuồng
Con nhận ra những câu thơ nổi loạn
Chẳng thể giữ nữa rồi
Chữ cứ thế. Bay!
GIẤC MƠ KHUYA
ở một nơi nào đó
trong em
kí tự chập chờn ảo giác
vẽ ánh nhìn tha thiết
về đôi mắt biết cười
kí tự không giải mã được cảm xúc
(dẫu cảm xúc ứ đầy như ly rượu nồng ai đó nhấp trong đêm)
phó thác cho đôi tay và bàn phím
gõ những cung bậc lạ lùng
về một nỗi đau không rõ hình hài
có thể người nói nỗi nhớ là thứ xa xỉ
trong thế giới số, ngập ngụa mùi polyme,
vàng, kim cương, đô la, chứng khoán...
họ mời nhau cả toan tính lọc lừa
cần gì biết nơi bờ sông mẹ già ngồi khóc trẻ (*)
chồng bế con thơ khăn trắng lặng trong chiều
có thể người nói nỗi nhớ là một điều cực kỳ rẻ mạt
sức mạnh kết nối viễn thông chạy đua trên đường ray chinh phục
cần gì, chỉ việc "alo"
(nhớ nhung làm chi. Phát mệt.)
em nhận ảo, cả những điều ngỡ thực
mà nghĩ rằng hạnh phúc đầy tay.
Đêm này,
như bao đêm
em gõ nỗi niềm vào vùng tĩnh lặng
khua cơn say trong giấc ngủ người về
kể rằng có đôi mắt không chịu ngủ
cồn cào một giấc mơ khuya...
CON ĐƯỜNG MỚI
Lẽ ra em phải đi con đường ấy
từ rất lâu
cái ngày mảnh thủy tinh làm tay em trầy xước
vết xước không nhẹ tựa lông hồng
bày tay ấy xòe ra như một định mệnh
hát lời du ca cho bến đỗ cuộc tình
buổi chiều mềm như mây mùa hạ
kí ức hồi sinh sau giấc ngủ muộn mằn
Những con đường chồng chéo đan xen
hất tung bao dự định
có nụ cười thật buồn hắt lên trong ráng chiều cháy đỏ
thiêu đốt mọi giác quan
em rùng mình về ngày đã cũ
Có không anh cổ tích giữa ban ngày
khi giấc ngủ em chất đầy mộng mị
những lần bóng đè khiến trái tim ngợp thở
em như con ngựa lạc loài giữa sa mạc cằn khô
anh phác thảo con đường mới
hoang sơ cổ tích rêu mờ
song song hai chiều số phận
cuối điểm dừng. Ngơ ngác một miền trăng...
TƯỞNG TƯỢNG
Tưởng tượng bàn tay đang nắm chặt tay
dìu em trên phố vắng
Tưởng tượng làn môi say đắm làn môi
hôn nhau trong im lặng
Tưởng tượng bờ vai san sát bờ vai
ghi dấu một đêm đông
Thành phố giấu anh sau cái nhìn tìm kiếm
đôi mắt em mỏi mòn
lần tìm những phím khuya
gầy guộc bàn tay đan nỗi nhớ
em bấm những con số thân quen,
(quen đến từng hơi thở)
lặng lẽ nhịp chuông dài
Tưởng tượng tay ai trong tay anh
thắt từng đoạn ruột
Tưởng tượng môi anh say môi ai
muối xát lòng người
Tưởng tượng tim đam mê tim ai
từng giọt mưa nhỏ xuống
ướt đẫm một đêm dài
sáng mai trong căn phòng nhỏ
trái tim cô gái bật tung khỏi lồng ngực
phiêu linh trắng đêm. Đêm trắng.
May mà. Em chỉ tưởng tượng thô
RƠI
khi anh rơi vào em
nghiêng chao một thế giới ngầm
bồng bềnh mây
cỏ cây
hoa lá
xoay xoay vũ điệu thần tiên
khi em rơi vào thế giới tự do
trọng lượng. Không
suy nghĩ. Không
bao điều phiền muộn
tan theo gót chân hồng
khi ta rơi vào nhau
vũ trụ ngập tràn bí ẩn
lời thì thầm như sóng thần ập tới
nhẹ nhàng. Nhấn chìm cả nhân gian
NGỘ
Hôm qua
em thấy xác mình rơi trên nền nhà
cong queo và khô cứng
ôi cái xác không hồn
nhẹ bẫng
em đã chối bỏ bao lần
hơn một lần phủ định mình
em mài mòi suy tư bằng ý nghĩ lạ lùng kì quặc
thoát khỏi trăm nghìn sự rủ rê mời mọc
dối lừa
vỏ bọc chôn vùi quá khứ
nóng ran nham thạch phun trào
em vẫn hừng hực những điều tưởng rằng cũ kỹ
để như ngọn nến
được cháy một lần trong đêm thẳm sâu
ngày mai
em là chú ve con của mười tám năm chôn vùi tiếng hát
tấu lên khúc ca trong trẻo
mạch đập khơi nguồn thác lũ
bật tung
NHẬT THỰC
Em che một bàn tay
che hai bàn tay
trước mắt là màu nhật thực
có những điều cần che
(hay cố tình che đậy)
bằng một bàn tay
rồi bằng hai bàn tay
nhật thực ăn mòn em
em ăn mòn sự thật
đúng ra cần nhìn bằng hơn một đôi mắt
vậy mà đớn hèn em
Hôm nay mặt trăng ăn mặt trời
em cố căng mắt để nhìn điều kì diệu ấy
vậy mà mây.
Cuộc sống có trăm ngàn triệu lần nhật thực
trong cùng một thời điểm
không thấy là vì không thể thấy
không muốn thấy
hay cố tình che đậy
Hỡi người!!!
Úp mặt vào vết thương
anh quên điều cần phải nói
mặc cho sóng cồn chớp nổi
mặc cho mưa buốt vai gầy
úp mặt vào nỗi đau
anh buông hững hờ ánh mắt
con đường quanh co trước mặt
mặc em chèo chống đêm dài
úp mặt vào cuộc đời
em quên nỗi buồn con gái
tháng ngày trôi qua mê mải
chúng mình cứ thế xa rời
úp mặt vào đâu? Úp mặt.
phiêu bồng mây gió đa đoan
ừh thôi. Ta về úp mặt
một trời giông tố hoang mang...
NGẪM
Đôi khi thấy mình như con ngố
Ngơ ngơ ngác ngác giữa biển người
Người đông mà đường thì chật hẹp
Xoay bên nào cũng ngác ngác ngơ ngơ.
nttv
THẾ GIỚI NGHIÊNG
em đếm từng khuôn mặt người
những khuôn mặt đi qua trí nhớ
đen trắng. Trắng đen
không có khuôn mặt nào giống anh
không có khuôn mặt nào của anh
không có.
Em đếm từng nụ cười
trăm đóa hàm tiếu rưng rưng
thân thiện. Lạnh lùng
sẻ chia. Vô cảm
không có nụ cười nào giống anh
không có nụ cười nào của anh
không có.
Anh ở đâu?
trong hàng triệu tế bào tủy não
sao chẳng có nếp nhăn nào chứa anh trong đó
sao chẳng có đoạn phim nào em quay trong quá khứ
có anh.
Hôm qua em tìm trên vô tuyến
kìa những gương mặt người
nói cười. Cười nói.
vô cảm.
Giấc ngủ muộn mằn khi trời trở sáng
Anh nhẹ nhàng cười
nhẹ nhàng nói
nhẹ nhàng khỏa lấp
nhẹ nhàng yêu
ôi những giấc mơ
những giấc mơ ngọt ngào cổ tích
đưa em đi trong thế giới thiên đường
để em biết tim vẫn còn thổn thức
dẫu rằng anh chẳng ở kề bên!
NGÀY TRỐNG RỖNG
"cho con"
Những dòng máu
em đã cố để nó không chảy xuống
chảy ngược cũng được mà
em lẩm nhẩm van xin
nó cứ bình thản chảy
chảy vào đớn đau em
chảy vào tuyệt vọng em
chảy vào trống rỗng em
chảy vào sự chết đang ăn mòn trí nghĩ
chảy cho tan nát hình hài.
Một viên thuốc
hai viên thuốc
rồi năm viên thuốc...
em uống nỗi sợ hãi vào lòng
nỗi sợ hãi đeo bám
em vùng vẫy mong tìm lối thoát
nó vẫn cứ đeo bám không tha
nỗi sợ hãi mang hình dòng máu
điều gì đến cứ đến
điều gì đi cứ đi
bất lực em trước nỗi đau vừa lên đến đỉnh
nỗi đau há hốc mồm. Tròn mắt
ngác ngơ kịp hiểu mình vừa mất
cái quý giá nhất trần đời
con đã hóa kiếp rồi
khi chưa kịp nhìn thấy mẹ cha.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét