Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Nhà thơ Lê Minh Quốc


Nhà thơ Lê Minh Quốc


Đây là chùm thơ mới nhất, lần đầu công bố của nhà thơ Lê Minh Quốc sau một thời gian lang thang yêu và lãng đãng vẽ tranh. Vẫn cái giọng điệu tuôn trào mênh mang rất Lê Minh Quốc, nhưng lắng hơn, cô đơn hơn, trải nghiệm hơn về lẽ đời vô thường mà theo anh "hy vọng cuối cùng là những câu thơ/ đã hư ảo như một dòng nước chảy". Nhìn ra được cái hư ảo ấy tưởng dễ mà khó, tưởng nằm ngay trước mắt mà phải thấu thị đớn đau. Tôi có cảm giác "chàng thơ" ngũ tuần đang đối diện "bốn bề hư không" Lê Minh Quốc bây giờ mới bắt đầu đi tìm "sự sống" cho chính mình. Và phải chăng đời sống có ý nghĩa hơn cho những ai luôn biết "trở lại từ đầu"? (PH


Đã là vui


1.
mỗi sáng thức dậy tôi ngong ngóng tìm email em
như đứa trẻ tìm bầu sữa mẹ
trên cánh đồng tháng chạp mùa này đã vàng cúc tím
em nơi đâu?
những ngả đường bụi bặm
chen chúc nhùng nhằng màng nhện
tôi đi như ngủ mê
những câu thơ
tắt thở
như một người đã rơi xuống vực sâu
em ở đâu?
chẳng biết nơi đâu để chọn một góc khuất
ngồi tĩnh tâm ăn hết bóng chiều nhập nhoạng
ăn hết bóng hình lẻ loi trên vỉa hè u ám
ăn hết cơn đau lạnh buốt tiếng cười
sao không mọc cánh bay về trời
sao không là rêu trên bậc thềm đã cũ
sao không là ngọn nến hắt hiu
sao không là tiếng mưa khuya trên bãi bờ cô độc
em ở đâu?
đêm qua gió đi ngoài cửa sổ
có tiếng mèo nức nở
trên đỉnh núi muôn dặm đường dài
bông hoa nào đã mọc ở trên tay?
tôi tự hỏi
và chìm trong mê sảng
như thú hoang trúng đạn
ngủ đi em

2.
ngủ đi em trong giấc mơ vẫn có tôi cầm lại
bàn chân em từng ngón búp sen non

3.
mỗi sáng mặt trời lên lại ngồi gõ phím
những con chữ bi thương đã nhạt nhoà bóng nắng
tâm hồn tôi xám ngoét nỗi buồn rầu
em ở đâu?
ngó xuống bàn tay chỉ thấy những đường chỉ tay
lại tự hỏi ngả đường nào đi về bia mộ
hy vọng cuối cùng là những câu thơ
đã hư ảo như một dòng nước chảy
tôi đi ra ngoài bãi bờ nhặt viên sỏi
đặt vào trong ngực
thay nhịp đập trái tim đã mệt mỏi
nằm yên trên thảm cỏ hoa vàng
“nằm yên mà ngủ nghe em
thịt xương tơi tả đã mềm đất đai”
bỗng nghe lại câu thơ ngày mười tám
ngày trôi xuôi tuổi trẻ thất lạc ở nơi nào
em ở đâu?
tôi nhắm mắt lại
và tự hỏi sao mày ngốc dại
đáng đời chưa?

4.
ngày sẽ vui và bình minh sẽ đến
tôi đang nghe em hát tự trong đời
đời sống này cũng vui
đã thấy trên môi
thơm một hoa lys trắng
linh hồn tôi trong trắng
như câu thơ
xin dâng hiến em ngọn cỏ mọc trên trời
chẳng phải ở trên trời
cỏ đã mọc trong hồn tôi đấy chứ
đọc thơ tôi hãy tìm sau bóng chữ
hãy tìm dưới bóng mây
hãy tìm dưới gót giày
hãy tìm sau chăn gối
hãy tìm trên tay em
hãy tìm trên môi em
hãy tìm nơi bậc thềm có ly trà lê phương thảo
hãy tìm trong mưa khuya
có một người đìu hiu nhìn bóng mình lặng im trên vách
những câu thơ quạnh hiu
em nhặt về trong một mùa rét buốt
bàn tay tôi lạnh buốt
môi em hồng sưởi ấm
đã là vui
                         25.11.2010


Ký hiệu


nhìn bàn phím, tôi thấy gì ở đó
một dấu chân trên sóng trắng lãng du?
cầm gió rét tiếng gà trưa heo hút
sương chập chùng hoa tím cũng tương tư?

một chữ T đoan trang tà áo lụa
em nõn nà tuổi mới búp sen non?
một chữ H vỗ về chăn gối ấm
yêu một người? lúc ấy trưởng thành hơn?

một chữ A bơ vơ nay hội ngộ
đã quay về bếp lửa khói chiều xanh?
em ở đâu? đã trong từng mạch máu
của tin yêu như cỏ dại chân thành

một chữ O hẹn hò muôn kiếp trước
chẳng muộn màng trang giấy mới phải không?
tôi xin viết một dòng thơ run rẩy
từ chắt chiu sông nước chảy xuôi dòng...

một dấu hỏi thao thức trên bàn phím
cũng như tôi mong mỏi hết một ngày?
trầm hương của tuổi thơ mộng mị
em đem về nặng trĩu áo mơ phai?

những con chữ tung tăng như trẻ nhỏ
mau lên đi tháng mỏi hết ngày mòn
ngâm câu “phương thảo liên thiên bích”
tôi cõng em đi hết trái đất tròn...
                                        21.4.2010


Như sự sống


1.
giẫm hai chân trên trái đất
đôi khi cũng thấy mỏi
sống thừa thải
ngày đã mòn
đôi khi thức giấc nửa khuya
thèm được chết
thoát khỏi trần gian đi về với cỏ lau
buổi sáng mặt trời lên sao lòng buồn đến vậy?
chẳng hiểu nữa
sợ đêm xuống sợ hoàng hôn kết thúc một ngày
đêm dài quá
chỉ có tiếng chó sủa tăm tối
đêm không một bóng người
nằm dài
sợ quá đêm dài
đã năm mươi là đã già hay trẻ?
chẳng biết nữa
từng ngày thừa thải
sao không chết đi cho nhẹ nhàng thân xác này?
ước gì được chìm vào tàn phai
như cánh hoa rụng vào đất
quên hết
tôi nghĩ về cái chết
đời sống viễn vông
bốn bề hư không
quá mệt
bao giờ thân xác này được nghỉ ngơi
như tro than?

2.
hãy đem tôi ra một cánh rừng
thả linh hồn xuống vực thẳm

3.
làm sao có thể quên đi trí nhớ
từng mảng ký ức
hãy quên hãy quên lẻ loi ôi đời
đã thấy khó thở
ngày đã úa
đừng vuốt mắt hãy cho tôi lần cuối cùng còn được thấy
gương mặt của một người
một gương mặt ám ảnh
như Sự Sống
                  24.11.2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét