Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thơ tình Lê Minh Quốc


Kể từ tập thơ đầu tay Trong cõi chiêm bao (1989) cho đến Thơ tình của Quốc (2010), anh đã in chẵn 10 tập thơ. Chỉ tính riêng về số lượng đã thấy Lê Minh Quốc cực kỳ chung thuỷ với nàng thơ. Điều này trái ngược với đời thường, khi trải bao cơn “mưa tình ái”, ở tuổi ngũ tuần anh vẫn đi về một mình với căn nhà vắng. Nhưng chính trong nỗi cô đơn “còn lại một mình tôi” ấy, anh đã có nhiều bài thơ hay ray rứt và ám ảnh. Không giống người đàn ông ngông nghênh vồn vã giữa đám đông ngày thường, Lê Minh Quốc trong thơ là hình ảnh một chàng trai “mặt buồn” luôn yêu ngây yêu dại, một tâm hồn “vó ngựa phiêu bồng” lặng lẽ “nói thầm” và “tự hoạ” về mình, để từ đó anh khám phá vẻ đẹp mong manh của cõi đời bụi bặm “dưới tro tàn”. Giữa thế giới phẳng của đời sống thi ca hiện nay, thơ Lê Minh Quốc phóng túng và trào dâng, có một giọng điệu riêng, một chỗ đứng riêng, không lẫn vào đâu được. (PH)



Vó ngựa tình dài
(Tặng Lưu Đình Triều)

Trái tim tôi bướng bỉnh
Như vó ngựa bất kham
Muốn thoát khỏi lồng ngực
Chạy trốn nỗi cô đơn
Tôi còn nhớ môi thơm
Nồng nàn hơn lửa đỏ
Suýt cháy xém trái tim
Tưởng chừng ngưng nhịp thở
Gió qua truông trắc trở
Tôi là lau sậy buồn
Bến sông nào giọng hát
Mê hoặc bóng trăng suông?
Trái đất tròn hay vuông?
Đôi lần tôi tự hỏi
Bây giờ em ở đâu?
Cỏ cây im không nói
Bây giờ tôi thế nào?
Chỉ là viên đá sỏi
Tên tôi không ai gọi
Thì tôi gọi Quốc à
Năm tháng phiêu bồng cũ
Chỉ là vó ngựa xa
Nhịp đời đã đi qua
Nhưng vẫn còn bụi đỏ
Tội nghiệp những trái tim
Nhớ đến quên nhịp thở



Tìm trong cỏ dại

chỉ có anh mới cứu được anh
chẳng có ai cứu nổi
nỗi buồn mỗi ngày tự anh làm mới
dằn vặt riêng tư gánh lấy một mình
thời gian lặng thinh
chìm dần vào bóng tối
niềm vui mỗi ngày tự anh chờ đợi
sắp xếp trên mười đầu ngón tay
chung quanh anh chỉ có đêm dài
cách tốt nhất là chui vào giấc ngủ
hồn lẫn xác sẽ trở về như cũ
lúc bấy giờ anh mới cứu được anh
chỉ có anh làm bạn đồng hành
với riêng anh trên đường xa thăm thẳm
vạt trăng xanh trên nền trời lạnh lắm
làm sao sẻ chia hơi ấm lúc anh cần?
trên vòm trời chim chóc hót vang
có vỗ về giai điệu nào anh nhớ?
mỗi lúc anh ăn mỗi khi anh thở
nhan sắc nào lẽo đẽo bám theo sau?
chẳng có ai cứu nổi anh đâu
anh biết thế nên tự anh giải thoát
thoát khỏi giấc mơ chân trời bát ngát
thoát khỏi ban mai hư ảo xa xăm
thoát khỏi hoàng hôn
thoát khỏi hương sen hương hồng hương huệ
thoát khỏi đường xa thoát ngoài mê lộ
anh thoát khỏi anh là giải thoát được anh



Cơm bụi

Cơm hàng cháo chợ mỗi trưa
Nắng gắt gió quất te tua vui buồn
Em cười ỏn ẻn à uôm
Tôi như cái gã ễnh ương ềnh oàng
Miệng khô róc lưỡi khô ran
Cũng gieo tiếng hát làng nhàng trên môi
Ngao ngán ngó ngớ ngẩn ngồi
Mắt mờ giọt giọt mồ hôi cay xè
Dòng đời hun hút ngựa xe
Riêng tôi xộc xệch vỉa hè ngóng theo
Thấy em nhan sắc trong veo
Thôi đành bụng dạ đói meo cũng đành
Bất ngờ nhìn xuống bàn chân
Đường xa nghĩ lại bất thần lạnh tê
Cơm hàng cháo chợ xàng xê
Miệng mồm mếu máo mỏi mê mịt mù…



Từ tâm

đi đứng trong nhà như một bóng ma
đêm đã khuya mẹ giờ này đã ngủ
chỉ còn nén nhang thơm
tiếng dương cầm nức nở
ngoài trời mưa cứ bay
tiếng mưa đọng trong lời chó sủa
buồn tênh
đứng soi gương tôi lại thương tôi hơn
tôi thương tôi sao suốt đời trẻ dại
chao ơi cỏ dại
biết bao giờ mới chịu xanh non?
em đã đến tặng tôi một dấu môi son
chất đầy trong trí nhớ
từng phút từng giây từng ngày tôi thở
vẫn không nguôi một ánh mắt dịu dàng
em là em - một nhan sắc Việt Nam
chịu khó chịu thương tảo tần nhẫn nại
lầm lũi thân cò đi qua cát bụi
an ủi buồn vui che chở tháng ngày
em là em - một ngọn gió thu phai
thơm đầy trong ký ức
đêm nay một mình tôi thức giấc
quờ tay bên này lạnh buốt phía bên kia
ngoài trời đã khuya
bao giờ mưa sẽ dứt?

Nguồn: Đương Thời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét