Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Những vần thơ hay


Yêu nhau từ một buổi chiều
Một chiều xuân đẹp có nhiều bướm hoa
Em là cả một bài thơ
Em là cả một nguồn mơ ái tình
Bàng Bá Lân
Rừng hương hoa gấm mong manh
Trời mưa ngâu ngỏ ngại anh dặm buồn
Cao Thị Vạn Giả
Tiển anh một chén rượu tàn
Một bàn tay nắm một hàng lệ mau
Cuộc cờ thế sự binh đao
Phút giây tái ngộ ngàn sau biết còn
Cao Thị Vạn Giả
Hiu hắt lòng ta như thiếu nắng
Như những ngày những tháng không em
Chế Lan Viên
Nước non ngàn dặm đôi hàng lệ
Tâm sự năm canh một bóng đèn
Chu Mạnh Trinh
Em đi dẫy núi nhìn ngây ngất
Đá cũng tình si nhớ gót son
Đinh Hùng
Em đi rồi then khóa cả chiêm bao
Gầy vóc mộng gói tròn manh áo nhớ

Đinh Hùng
Ý thu lạnh len vào trong gió
Lòng se lòng nỗi nhớ dâng lên
Chân trời cánh nhạn bóng chim
Lòng anh chỉ một bóng em hẹn chờ

Đinh Huyền
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Đã xô vào xin chớ ngược ra khơi
Đỗ Trung Quân
Nếm chua cay tấm lòng mới tỏ
Chua cay này há có vì ai
Vì chàng lệ thiếp nhỏ đôi
Vì chàng thân thiếp lẻ loi một bề
Đoàn Thị Điểm
Mười năm chừng mới hôm nay
Hương trinh ngây ngất còn say đắm hồn
Còn nghe thơm nụ môi hôn
Còn nghe rung động lần hôn buổi đầu
Hà Liên Tử
Một Nửa Trăng
Hôm nay có một nửa trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột
Gió làm nên tội buổi chia phôi

Hàn Mạc Tử
Received from H. Nguyen (hanhthy)
Tôi vẫn luân hồi muôn kiếp nhớ
Cho dẫu ngày mai ai lãng quên

Hoài Phương
Nhớ Mùa Thu Xưa
Giờ đây tưởng nhớ người xưa
Hồn đau lòng lạnh tâm tư lắng chìm
Trong tim còn một chút tình
Bởi chưng còn dấu vết hình cố nhân

Hồng Vũ Lan Nhi
Nụ Hôn Trinh Nguyên
Mắt em lấp lánh sao rơi
Môi em như đóa mộng đời ngất ngây
Hằn trên môi vị cay cay
Hồn anh ngơ ngẩn đắm say một đời

Hồng Vũ Lan Nhi
Buồn Đêm Mưa
Đêm đêm làm nhớ không gian
Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la
Tai nương nước giọt mái nhà
Nghe trời nặng nặng nghe ta buồn buồn
Nghe đi rời rạc trong hồn
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi
Rơi rơi dìu dịu rơi rơi
Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ

Tương tư hướng lạc phương mờ
Trở nghiêng gối mộng hững hờ nằm nghe
Gió về lòng rộng không che
Hơi mây hiu hắt bốn bề tâm tư

Huy Cận
Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi

Huy Cận
Này em ơi dòng sông bao giờ cạn
Mối tình ta có phai lạt không em
Ngẩng đầu lên ánh trăng vàng run rẩy
Đổ tràn lên mái tóc đẫm sương đêm
Qua kẽ lá kìa ngôi sao nhìn trộm
Hắn nhìn em say đắm gục vai anh

Khương Lam
Bài Thơ Dang Dở
Bài thơ tình tôi bao lần định viết
Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên
Tả tình yêu không dang dở ưu phiền
Nồng như mộng ấm như vòng tay khép

Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp
Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên
Ðã bao lần tôi đặt bút viết tên
Thơ chưa vẹn tình tôi đà tan vở

Tôi đã viết bao bài thơ nức nở
Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua
Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa
Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng

Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng
Những bài thơ không hơi nóng tình yêu
Những vần thơ diễn tả nổi cô liêu
Lệ đẫm ướt khóc những tình buồn bả

Ở ngoài kia người người đang hối hả
Ðiểm tô cho tình yêu thật trong đời
Nhìn lại lòng sao tôi vẫn chơi vơi
Bài thơ tình lại một lần xếp kỷ

La Lan
Received from H. Nguyen (hanhthy)
Thất Tình Ca
Yêu em là chuyện tình cờ
Mất em thêm một tình cờ thứ hai
Cả ngày ngồi nhậu lai rai
Thấy ta xứng đáng được hai tình cờ...

Luân Hoán
Bao La Sầu
Nhớ em trong ánh trǎng mờ
Sóng cây gió gợn trời bao la sầu
Chim chi gọi mãi bên cầu
Phải chòm sao rụng trước lầu hở em
Lắng nghe trǎng giãi bên thềm
Lắng nghe trǎng giãi bên thềm ái ân

Lưu Trọng Lư
Đã Khuya Rồi
Hoa lan quên nở trên giàn
Nhớ ai em để tiếng đàn ngừng đưa
Tiếc gì em nửa đường tơ
Cho hoa quên nở trăng mờ quạnh soi
Chờ em đêm đã khuya rồi
Rộn ràng lá đổ vàng rơi đầy thềm

Lưu Trọng Lư
Đợi
Yêu với không yêu nói lúc đầu
Làm chi như thể phỉnh phờ nhau
Hôm ni hôm nớ mong rồi đợi
Trǎng nở đầy buồng người ở đâu

Lưu Trọng Lư
Khi Thu Rụng Lá
Em có bao giờ nói với anh
Những câu tình tứ thuở ngày xanh
Khi thu rụng lá bên hè vắng
Tiếng sáo ngân xa vẳng trước mành

Em có bao giờ nghĩ tới anh
Khi tay vin rũ lá trên cành
Cười chim cợt gió nào đâu biết
Chua chát lòng anh biết mấy tình

Lòng anh như nước hồ thu lạnh
Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà
Ngày tháng anh mong chầm chậm lại
Hững hờ em mặc tháng ngày qua

Mùa đông đến ở bên sông
Vội vã cô em đi lấy chồng
Em có biết chăng ngày hạ thắm
Tình anh lưu luyến một bên lòng

Lưu Trọng Lư
Khi Yêu
Không biết làm sao nói được nhiều
Như khi lòng chửa biết thương yêu
Khi yêu quên cả lời sǎn sóc
Nhìn lại nhìn nhau chiều lại chiều

Lưu Trọng Lư
Một Chút Tình
Chửa biết tên nàng biết tuổi nàng
Mà sầu trong dạ đã mang mang
Tình yêu như bóng trǎng hiu quạnh
Lạnh lẽo đêm trường giãi gió sương

Ta chỉ xin em một chút tình
Cho lòng thắm lại với ngày xanh
Sao em quên cả khi chào đón
Tình ái chiều xuân đến trước mành

Rộn rã cười vang một góc lầu
Ngây thơ em đã biết gì đâu
Đêm khuya trǎng động trong cây lá
Vò võ ta se mấy đoạn sầu

Lác đác ngày xuân rụng trước thềm
Lạnh lùng ta dõi bước chân em
Âm thầm ấp mối xa xa vọng
Đường thế đâu tìm bóng áo xiêm

Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau
Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau
Chờ anh dưới gốc sim già nhá
Em hái đưa anh đóa mộng đầu

Lưu Trọng Lư
Thú Đau Thương
Tình đã len trong màu nắng mới
Lòng anh buồn vời vợi em ơi
Niềm yêu rung động đôi môi
Tình đầy khôn lựa được lời thắm tươi

Đã héo lắm nụ cười trong mộng
Đã mờ mờ lắm bóng thân yêu
Đã lam tím cả cảnh chiều
Trong hồn lặng đã hiu hiu mộng tàn

Để chăn gối im nằm chỗ cũ
Hãy lịm người trong thú đau thương
Giờ đây ta đốt nén hương
Trên tay ta buộc giải tang cho tình

Lưu Trọng Lư
Trăng Lên
Vừng trăng lên mái tóc mây
Một hồn thu tạnh mơ say hương nồng
Mắt em là một dòng sông
Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em

Lưu Trọng Lư
Anh Hứa Đi Anh
Em đã yêu anh đến dại người
Lòng em ngày tháng dễ nào nguôi
Yêu anh trên hết tình yêu mến
Và sẽ yêu anh suốt một đời

Mai Đình
Đêm Cuối Cùng
Hội làng mở giữa mùa thu
Giời cao gió cả giăng như ban ngày
Hội làng còn một đêm nay
Gặp em còn một lần này nữa thôi

Nguyễn Bính
Gửi Cố Nhân
Mưa dầm gió bấc cố nhân ơi
Áo rét nàng đan lỡ hẹn rồi
Sông lạnh khi nàng ra giũ lụa
Vớt giùm trong nước lấy hồn tôi

Nguyễn Bính
Lỡ Duyên
Pháo ơi đừng nổ rộn ràng
Đừng phô sắc thắm đừng làm ta say
Biết đâu chịu khổ thế này
Thà rằng đừng sống những ngày yêu đương

Nguyễn Bính
Rắc Bướm Lên Hoa
Ai đem rắc bướm lên hoa
Rắc bèo xuống giếng rắc ta vào nàng
Ai đem nhuộm lá cho vàng
Nhuộm đời cho bạc cho nàng phụ ta

Nguyễn Bính
Tương Tư
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng

Nguyễn Bính
Xa Cách
Nhà em cách bốn quả đồi
Cách ba ngọn suối cách đôi cánh rừng
Nhà em xa cách quá chừng
Em van anh đấy anh đừng yêu em

Nguyễn Bính
Tình tôi mở giữa mùa thu
Tình em lẳng lặng kín như buồng tằm

Nguyễn Bính
Năm xưa đêm ấy giường này
Cắn răng nhắm mắt cau mày cực chưa
Thế là tàn một giấc mơ
Thế là cả một bài thơ não nùng

Nguyễn Bính
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi hay tôi yêu nàng

Nguyễn Bính
Lòng anh như hoa hướng dương
Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời

Nguyễn Bính
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng
Dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng

Nguyễn Du
Người quốc sắc kẻ thiên tài
Tình trong như đã mặt ngoài còn e

Nguyễn Du
Sầu đong càng lắc càng đầy
Ba thu cộng lại một ngày dài ghê

Nguyễn Du
Mành tương phân phất gió đàn
Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình

Nguyễn Du (Truyện Kiều)
Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi
Vừng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường

Nguyễn Du (Truyện Kiều)
Từ phen đá biết tuổi vàng
Tình càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ
Sông Tương một dải nông sờ
Bên trông đầu nọ bên chờ cuối kia

Nguyễn Du (Truyện Kiều)
Đến Chiều
Tôi yêu là bởi tôi yêu
Cầm tay cô hỏi nhiều điều làm chi
Khi yêu không đắn đo gì
Phân phô chừ biết nói vì cớ sao
Huống hồ yêu tự khi nào
Hôm qua lòng thấy ngọt ngào mới hay
Gạn gùng nông cạn phơi bày
Họa chăng có một điều này đơn sơ
Thuyền tình đã gặp người đưa
Giong khơi không lẽ đôi giờ rồi thôi
Tin nhau ai nói bằng lời
Và mai ai biết xa vời bao nhiêu
Một thương là sự đã liều
Thì theo cho đến xế chiều chứ sao

Nguyễn Đình Thư
Tương Tư
Tôi đã gặp em từ bao giờ
Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
Kể từ gió thổi trong vừng tóc
Hay lúc thu về cánh nhạn kia...

Nguyên Sa
Received from H. Nguyen (hanhthy)
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em dài anh chẳng thiết mùa xuân

Nguyên Sa
Ðưa Em Tìm Ðộng Vàng
...Ngày xưa em chửa theo chồng
Mùa xuân em mặc áo hồng đào rơi
Mùa thu áo biếc da trời
Sang đông em lại đổi dời áo hoa

Đường về hái nụ mù sa
Đưa theo dài một nương cà tím thôi
Thôi thì em chẳng yêu tôi
Leo lên cành bưởi nhớ người rưng rưng

Sao em bước nhỏ ngập ngừng
Bên cầu sương rụng mấy từng mai mơ
Đêm về thắp nến làm thơ
Tiếng chân còn vọng nửa tờ thơ tôi...

...Áo em vạt tím ngàn sim
Nửa nao nức gọi nửa im lặng chờ
Yêu nhau từ độ bao giờ
Gặp đây giả bộ hững hờ khói bay

Tình cờ như núi gặp mây
Như sương đậu cánh hoa gầy tiêu dao
Tỉnh ra thì giấc chiêm bao
Chuyện mười năm cũ lại nao nao lòng...

Phạm Thiên Thư
Non cao những ngóng cùng trông
Suối khô dòng lệ chờ mong tháng ngày
Xương mai một nắm hao gầy
Tóc mây một mái đã đầy tuyết sương

Tản Đà
Tống Biệt Hành
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Nắng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong

Thâm Tâm
Những phút ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm chưa dễ đã ai quên

Thế Lữ
Mà trong em tình yêu này bất diệt
Như sao trời ngàn kiếp vẫn yêu trăng
Tôn Nữ Hoàng Hoa
Phố xưa nước mắt đong đầy
Đường Quy Nhơn đó giờ đây lạnh lùng
Em còn đếm bước cô đơn
Đêm khuya bóng nhỏ lối mòn chia ly
Tôn Nữ Hoàng Hoa
Nụ Hôn Đầu
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông
Trên môi ta vạn đóa hồng
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Nụ hôn ngày đó miên man một đời
Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa
Trần Dạ Từ
Xa nhau gió ít lạnh nhiều
Lửa khuya tàn chậm mưa chiều đổ nhanh
Trần Huyền Trân
Đưa em về tôi chọn đường xa nhất
Đón em sang tôi lựa ngõ thật gần
Hoa cỏ lối vào như ngại gió
Nắng trên cành bóng rợp phủ đầy sân
Trần Lữ Vũ
Một trà một rượu một đàn bà
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta
Chừa được thứ nào hay thứ ấy
Có chăng chừa rượu với chừa trà
Tú Xương
Anh sẽ trầm luân ngàn kiếp nhớ
Cho dẫu ngày mai em lãng quên
Vũ Hoàng Chương
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Đời vắng em rồi say với ai
Vũ Hoàng Chương
Làm thi sĩ nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng và vơ vẫn cùng mây
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến...
Xuân Diệu
Nằm Đêm Anh Cứ Thương Em
Nằm đêm anh cứ thương em
Rơi nghiêng nước mắt một bên gối nằm
Thế này cho hết trăm năm
Đến muôn năm vẫn âm thầm thương em
Xuân Diệu
Vì Sao
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó đến hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhè gió hiu hiu
Xuân Diệu
Yêu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết
Xuân Diệu
Từ lúc yêu nhau hoa nở mãi
Trong vườn thơm ngát của hồn tôi
Xuân Diệu
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Xuân Diệu
Tương tư ăn phải miếng mồi
Đứng đi trong lửa nằm ngồi trong sương
Phải duyên phải lứa thì thương
Để chi đêm thẳm ngày trường hỡi em
Xuân Diệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét