Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thơ trẻ



Huỳnh Minh Lệ Sinh năm 1956 Nguyên quán Bình Định Hiện sinh sống tại Xuyện Mộc Tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu Đã in - Hạnh Ngộ - Thơ - Nhà Xuất Bàn Thanh Niên 2010
Đàn bà 
Thơ hay phải có đàn bà
Có môi có mắt mới là thơ hay,
yêu nhau phải có nắm tay.
Có hờn có giận đầu mày cuối môi,
Ai xuôi cho em gặp tôi
Trăm bài như một đều lời yêu thương
Đời như cơn gió vô thường 
Thơ là chữ nghĩa tán dương đàn bà .
Huỳnh Minh Lệ


Nhẹ dạ
Em tặng anh lá bùa,
Rồi bắt anh đừng nhớ,
Thật là ngang quá cỡ,
Thua gì một con cua !
Gã đàn ông nhẹ dạ,
Cả tin hơn đàn bà,
Dù thương và dù nhớ
Không nói sợ em la.
Ôi trong cõi ta bà,
Yêu em sao khổ thế,
Kiếp sau nếu có là…
Giữ em ngay từ bé.
Cuộc đời còn mấy lúc,
Làm sao cho vuông tròn ?
Chờ kiếp nào xa lắc,
Mà chắc gì kiếp sau ?
02.01.2012
Huỳnh Minh Lệ
Xin là dáng núi 
Không là gì của nhau

Sao bỗng buồn chết được,

Khi nhìn em cười tươi,

Bên bóng cây hạnh phúc
Đã là gì của nhau ?

Chẳng qua là gió thoảng,

Sao giữ mãi niềm đau
,
Như phải cây gai nhọn
Đã không là của nhau

Sao mãi hoài trách cứ,

Chim có nhớ cây đâu

Mà lá buồn ủ rũ?
Có là gì của nhau ?

Kiếp này như hạt bụi,

Thôi, nếu có kiếp sau,

Thì xin là dáng núi,

Để chim về xôn xao,

Cả một đời nương náu
Nắng vô b 
Gởi nắng cho em, trưa tháng chạp,
Nhà ai hoa mướp nở rực vàng.

Hình như thời gian đang vội vã,

Cành mai nở sớm chuyển mùa sang.
Gởi nắng cho em, trưa thôn dã,

Tiếng gà lẻ bạn, gáy chơ vơ.

Đồng đã gặt xong trơ cuống rạ,

Gởi xa xôi lắm, nắng vô bờ.
28.12.2010

Huỳnh Minh Lệ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét