Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Trí và Nhân



Thầy Tử Lộ yết kiến Ðức Khổng Tử .
Ðức Khổng Tử hỏi : "Thế nào là người trí ? Thế nào là người nhân ?
Thầy Tử Lộ thưa : "Người trí là người làm thế nào để cho người ta biết mình. Người nhân là người làm thế nào để cho người ta yêu mình .
Ðức Khổng Tử bảo : "Nhà ngươi nói như vậy cũng khá gọi là người có học vấn." 

Thầy Tử Lộ ra , Thầy Tử Cống vào , Ðức Khổng Tử lại hỏi người trí, người nhân là thế nào ?
Thầy Tử Cống thưa : "Người trí là người biết người , người nhân là người yêu người. "
Ðức Khổng Tử bảo : "Nhà ngươi nói như vậy cũng khá gọi là người có học vấn ."

Thầy Tử Cống ra , Thầy Nhan Hồi vào , Ðức Khổng Tử lại đem trí nhân ra hỏi . Thầy Nhan Hồi thưa : "Người trí là người tự biết mình . Người nhân là người tự yêu mình ."
Ðức Khổng Tử bảo : "Nhà ngươi nói như vậy đáng gọi là người bậc quân tử ."

Chú thích:
Người trí là người tự biết mình, mới có thể biết người và làm cho người ta biết mình.
Người nhân là người yêu mình, mới có thể yêu người và làm cho người ta yêu mình.

.......................................


Khổng Tử gặp Lão Tử (theo Sử ký Tư Mã Thiên)

Khổng Tử đến Chu, muốn hỏi Lão Tử về lễ , Lão Tử nói :

- Những người ông nói đều tan xương nát thịt cả rồi , chỉ còn lời nói của họ thôi ( Khổng Tử chủ trương theo lễ nghi của các vua đời trước. Lão Tử bác lại ý kiến đó) . Vả lại , người quân tử gặp thời thì xe ngựa nghênh ngang; không gặp thời thì như cỏ bồng xoay chuyển . Tôi nghe nói : “Người buôn giỏi thì biết giấu của báu , khiến người ta thấy dường như không có hàng , người quân tử có đức tốt thì diện mạo dường như ngu si” (Hai câu này đều trong Đạo Đức Kinh ). Ông nên bỏ cái khí kiêu ngạo cùng cái lòng ham muốn nhiều , cái vẻ hăm hở cùng cái chí tham lam đi . Những cái ấy đều không có ích gì cho ông . Tôi chỉ bảo ông có thế thôi .

Khổng tử ra đi , bảo học trò :

- Con chim , ta biết nó biết bay ; con cá ta biết nó biết lội ; con thú , ta biết nó biết chạy . Đối với loài chạy , thì ta có thể dùng lưới để săn ; đối với loài lội thì ta có thể dùng câu để bắt ; đối với loài bay thì ta có thể dùng tên bắn ; đến như con rồng cưỡi mây cưỡi gió lên trời , ta không sao biết được ! Hôm nay gặp Lão Tử , ông ta có lẽ là con rồng chăng ? 
...................................................................
(Sưu tầm)


Mối hận của Khổng Tử
Phạm Lưu Vũ 

Thiên hạ rộng lớn, vẫn có những con đường gọi là độc đạo. Vũ trụ mênh mông, vẫn để cho thánh nhân độc hành. Sướng một đời là kẻ tục nhân, hận nghìn thu là bậc cao sĩ. Thế mà gọi là tục nhân thì bị cho là mắng, gọi là cao sĩ thì lại bảo rằng khen. Có ai ngờ đạo lý lại sinh ra từ đạo tặc? Lừa một người thì khó, lừa cả thiên hạ xem chừng dễ như trở bàn tay. Việc gặp trên đường té ra không đến nỗi phải ôm hận, việc chứng kiến cả đời, té ra vẫn phải ôm hận nghìn thu. Vui đến tận cùng thì nét mặt hoảng hốt, buồn đến tận cùng thì thần thái tỉnh bơ. Ngu đến tận cùng lại chính là đang ở chỗ chân lý. Hiểu đến tận cùng lại chính là quay trở lại cái lúc ngu... Rốt cuộc thánh nhân cái gì cũng giống hệt mọi người, chỉ khác duy nhất chỗ tận cùng đó mà thôi. 

- Vẫn “Lời tựa” trong “Luận ngữ Tân thư”. Sau đây lại xin trích một phần của bộ sách đó:

Khổng Tử và các học trò trên đường sang nước Vệ, gặp một người đang cày ruộng, bèn sai học trò tới hỏi thăm đường. Người đi cày trỏ về phía Khổng Tử mà hỏi:
- Người đang ngồi kia là ai vậy? 

Học trò đáp: 
- Đó là thầy tôi. 

Người đi cày bảo: 
- Thiên hạ bây giờ lắm đạo, nhiều thầy. Trong nhà vừa mất trộm, ra ngõ gặp ngay một kẻ xưng là thầy thì còn gì chán hơn thế nữa. Ta hỏi thầy ngươi là ai mới được chứ? 

Học trò đáp: 
- Thầy tôi là Khổng Tử. Đạo của thầy tôi là đạo lý, không phải đạo 
tặc. Đạo ấy chẳng liên quan gì đến việc trộm cắp cả. 

Người đi cày bảo: 
- Thế tại sao cũng gọi là đạo? Chẳng phải cuộc đời bao giờ cũng chính là một vụ ăn cắp vĩ đại đó sao? Vì thế mới sinh ra đạo lý. Vậy mà bảo chẳng liên quan gì thì ai mà tin được. Cái ấy gọi là “đạo tặc khứ, đạo lý lai” (Đạo tặc vừa đi khỏi, đạo lý liền đến ngay). Hai thứ ấy cứ thay nhau trở qua trở lại mãi như thế. Khổng Tử thầy ngươi có phải là người đang tìm đường trở về cái chỗ ngu nhất hay không? Sao đến bây giờ mà vẫn còn mờ tối thế? Có mỗi một con đường (độc đạo). Lại có mỗi một người đi (độc hành). Thế mà còn phải hỏi!

Học trò trở lại thưa. Khổng Tử trầm ngâm một lát rồi than rằng:
- Đó là một bậc ẩn sĩ đấy. Dạy ta biết nghĩ là Cha, Mẹ. Dạy ta biết những điều ta nghĩ đã tới đạo hay chưa? chính là kẻ đi cày kia.

Thấy các học trò ngơ ngác có vẻ chưa hiểu. Khổng Tử nói tiếp: 
- Chẳng phải các ngươi vì quá hăng hái nên lúc nào cũng sẵn sàng đi nhầm đường đó hay sao? Vì thế thỉnh thoảng mới cần phải dừng lại hỏi thăm. Giả sử hôm nay ta không nghe được những lời nói từ miệng người thợ cày kia thì có lẽ phải ôm hận không biết đến bao giờ.

Một hôm khác, Ngài cùng các học trò đi qua một làng nọ, gặp một bà mẹ đang ôm lấy anh con trai của mình mà gào khóc thảm thiết. Anh con trai mũ cao áo dài, hài vớ, cân đai nghiêm chỉnh, rõ ràng là một kẻ vừa học hành đỗ đạt, đang sắp sửa được bổ làm quan. Khổng Tử thấy vậy thì lấy làm lạ, bèn hỏi:
- Con bà có phải là người vừa đỗ cao đó không? Tôi biết, bà cũng như nhiều người khác, thấy con mình thi đỗ thì mừng quá đến nỗi phải phát khóc lên đó thôi. Song cớ sao lại ra chiều thảm thiết như vậy?

Bà lão nâng vạt áo gạt nước mắt, cay đắng trả lời:
- Nào có gì mà mừng với rỡ. Tôi chẳng qua một chữ bẻ đôi cũng 
không biết, nên mới phải cho con theo đòi trường ốc đấy thôi. Ngài là bậc thánh nhân, chắc ngài chẳng lạ gì cái sự giáo dục bây giờ. Trong trường, người ta toàn nhồi nhét vào bụng học trò những điều bịp bợm, dối trá, nhằm biến chúng thành những kẻ u mê, không biết phân biệt đâu là thực, đâu là giả nữa. Kết quả những hạng gọi là có học bây giờ nom thì sáng sủa, nghiêm trang đấy, song một nửa chữ của đạo lý làm người cũng không hiểu, chỉ biết suốt đời chạy theo danh lợi, tận tụy phục vụ cho cường quyền, trung thành tuyệt đối với cường quyền... mà thôi. Dạy học như thế thì có khác gì lừa bịp? Biết con mình bị lừa mà không làm thế nào được, thì hỏi còn nỗi đau nào lớn hơn? Nay nó thi đỗ, nghĩa là cái sự lừa ấy đã thành tựu rồi. Vì thế tôi đang đau khổ đấy chứ. Đâu có mừng rỡ gì.

Khổng Tử lại hỏi:
- Bà là người không biết chữ, sao lại biết chắc rằng con mình bị lừa?

Bà lão trả lời:
- Đã là một người mẹ thì không cần phải đọc sách mới biết con mình thay đổi theo chiều hướng nào. Huống chi bây giờ đang là thời đại của dối trá, dối trá ngự trị từ trên cao xuống thấp, dối trá tràn lan từ công sở, chợ búa, đến học đường... Xưa nay học làm người cốt ở học Kinh, Sử. Thế mà Kinh thì tôi nghe con tôi đọc ra rả, chỉ thấy duy nhất một thứ kinh giả cầy ở đâu ấy, hình như những chỗ khác người ta bỏ từ lâu rồi. Sử thì chỉ thấy nhai đi nhai lại một mẩu bé tí tẹo đã được thổi phồng, được tô son trát phấn, trùm lên cả ngàn năm sử sách của Ông Cha. Ngay cả văn chương cũng chỉ thấy học vẹt những thứ văn một chiều, ngợi ca sự giả dối, tàn nhẫn... Giáo dục như thế chẳng phải lừa mị thì là cái gì? Thậm chí có khác nào ăn cắp linh hồn của người ta rồi nhét những thứ đểu giả của mình vào? Học như thế thì dẫu có đỗ cao đến mấy, thực chất cũng chỉ là một thứ dở người, tiểu nhân mà thôi, chẳng bao giờ sống nổi cho ra cái giống người! Rồi thì họ bảo sao nghe vậy, rồi thì chỉ biết tham lam, đớn hèn... Dẫu họ có ngồi trên đầu, trên cổ đến muôn năm cũng chẳng hề nhận ra, có khi còn phải biết ơn họ nữa là khác...

Khổng Tử bảo:
- Thì chính những kẻ đó, vì muốn giữ mãi địa vị đè đầu cưỡi cổ thiên hạ của mình đến muôn năm (nguyên văn: “vạn tuế”), cho nên mới đẻ ra cái nền giáo dục ấy. Nay bà có đồng ý để cho con trai bà đi theo tôi để học lại đạo lý làm người chăng? Có điều sẽ không thể làm quan được mà thôi.

Nói rồi Ngài quay lại bảo các học trò:
- Giả sử hôm nay ta không được chứng kiến câu chuyện này, thì chẳng bao giờ ta biết được cái sự lừa bịp trong giáo dục nó lại ghê gớm đến thế. Bây giờ ta mới hiểu hết được câu nói của người thợ cày ngày trước. Thì ra cuộc đời quả là một vụ ăn cắp vĩ đại. Người ta đã ăn cắp vào đến tận linh hồn của mỗi con người. May mà thiên hạ vẫn còn có những bà mẹ không biết chữ như bà mẹ đây. Nếu không thì chẳng biết đến đời nào ta mới rửa được mối hận này?

Bà lão nghe nói, bấy giờ mới tỏ vẻ mừng rỡ. Bèn vái Khổng Tử ba vái mà dắt tay người con lại, trao cho Khổng Tử. Người con đó sau này trở thành một học trò nổi tiếng giỏi về văn chương của Ngài. Chính là thầy Tử Hạ. Thầy họ Bốc, tên Thượng, người nước Vệ, nhỏ hơn Khổng Tử tới bốn mươi tư tuổi. Tử Hạ về sau quả nhiên suốt đời không làm quan, chỉ mở trường dạy đạo lý và thỉnh thoảng viết sách mà thôi. 
Câu chuyện trên chính là được rút ra từ trong sách của Thầy.

Lại một hôm khác, Khổng Tử cùng các học trò đi qua một bến đò. Thấy một người ngồi lủi thủi trên bờ, nét mặt buồn bã, đang ném những viên sỏi xuống dòng sông. Khổng Tử bèn tới gần hỏi:
- Có điều gì mà người buồn bã vậy?

Người kia không ngẩng mặt lên, chỉ buông một câu nhát gừng:
- Tôi đang cô đơn.

Khổng Tử bảo:
- Thời buổi đảo điên như thế này mà cô đơn thì cũng không có gì lạ. Song cô đơn mà còn biết buồn thì chẳng qua chỉ là cái cô đơn tạm thời, cô đơn trong chốc lát mà thôi. Cô đơn mà không còn biết buồn là gì nữa mới là sự cô đơn vĩnh cửu. 
Nói xong dắt học trò đi thẳng. Duy có Nhan Hồi còn cố nán lại hỏi han, biên rõ tên họ, quê quán người ấy lại rồi mới đuổi theo thầy.

Mấy năm sau, thầy trò lại có dịp qua bến đò ấy. Nhớ lại chuyện xưa, Nhan Hồi lân la hỏi thăm thì được biết người kia quả đã tìm được bạn tri kỉ, không còn cô đơn nữa rồi. Họ Nhan phục quá, bèn hỏi Khổng Tử:
- Năm xưa, làm sao thầy biết kẻ ấy chẳng qua chỉ cô đơn tạm thời mà thôi? 

Khổng Tử trả lời:
- Lòng người nghĩ mà chưa tới thì thôi. Một khi nghĩ mà đã tới thì có khác gì vũ trụ thu nhỏ (nguyên văn: “tâm đắc tiểu vũ trụ”). Khi ấy linh tính lúc nào cũng tràn ngập cả trời đất. Còn cảm thấy buồn nghĩa là vẫn có người tri kỉ ở đâu đó trong đời, có điều chưa đến lúc gặp đấy mà thôi. Nhưng cô đơn mà cảm thấy lòng mình lạnh tanh, không còn biết buồn là gì nữa, thì thế gian quả không còn ai là người tri kỉ nữa rồi. Như thế mà chỉ cô đơn đến trọn kiếp thì vẫn còn là may đấy. Việc này ta đã chứng kiến cả cuộc đời rồi.

Nhân chuyện ấy, có mấy câu truyền lại trong đời như sau:
“Thiên hạ thùy nhân tri kỉ? Hận nhất dạ.
Thiên hạ vô nhân tri kỉ! Hận thiên thu.”
(Còn hỏi được) thiên hạ ai là người tri kỉ? thì (chỉ) hận một đêm. (Khi đã biết) thiên hạ không còn người tri kỉ nữa thì hận đến nghìn thu).

Đời sau có người hỏi: Vậy Khổng Tử có phải là người cô đơn không? Nếu là người cô đơn, thì cô đơn như thế nào?
....................................................................

Vật báu trong túi hành trang của Khổng Tử

- Sách Liệt Tử đã chép rằng:

Tử Hạ hỏi Khổng Tử:

- Nhan Hồi là người như thế nào?

Khổng Tử nói:

- Cái nhân của Hồi hơn ta.

Tử Hạ lại hỏi:

- Tử Cống là người như thế nào?
- Cái mau mắn của Tử hơn ta.
- Tử Lệ là người như thế nào?
- Cái dũng của Do hơn ta.
- Tử Trương là người như thế nào?
- Cái vẻ trang nghiêm của Sử hơn ta.

Tử Hạ thấy làm lạ, đứng dậy thưa:

Vậy thì tại sao bốn người ấy lại còn theo thầy mà học?

Khổng Tử nói:

Lại đây ta bảo cho, Hồi chỉ biết nhân mà không biết lúc bất nhân; Tử chỉ biết mau mắn mà không biết chậm chạp. Do chỉ biết hùng dũng mà không biết nên nhút nhát; Sử chỉ biết trang nghiêm mà không biết lúc ung dung để hoà đồng với mọi người. Nay gồm tất cả những cái hay của bốn người ấy có mà đổi với cái ta có, ta không đổi. Bởi vậy, họ phải thờ ta làm thầy!”

Vậy mới hay Khổng Tử đã thấu suổt cái nguyên tắc quan trọng nhất trong đạo xử thế là phải biết biến: “Dịch cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cử” (có biến mới có thông, có thông mới lâu bền được). Phải biết tuỳ cơ mà biến thông cho hợp thời trung tiết, nếu chỉ khư khư, nhất mực, dẫu hay đến mấy cũng hỏng việc. Mục đích thì có một nhưng có cả ngàn cách để đạt mục đích ấy, vần đề là tìm xem cách nào hợp với khả năng mình nhất, có hiệu quả nhất. 

au vài ngàn năm bế quan trên thượng giới, Khổng Tử tái sinh! Nghe phương Nam là đất văn vật lắm thần đồng, đông tiến sĩ... ngài quyết định ngao du một chuyến để lo việc chuyển khẩu sau này.
Một hôm, ngài lên xe thăm thú phố phường. Đến một vùng đang đô thị hóa. Trong lúc chặt cua, chiếc xe bỗng gầm lên và đứng sững lại. May mắn thay, ngay trước đầu xe một cậu bé vẫn còn nguyên vẹn, đang lẩy bẩy run, bên cạnh là những ngôi nhà đắp bằng cát. Chợt nhớ lần gặp năm xưa với Hạng Thác, ngài bước xuống.
- Cậu bé đang làm gì đó?
- Thưa ông, cháu đang chơi trò xây dựng.
Ngài vuốt râu tỏ ý hài lòng:
- Giỏi lắm! Còn bé mà đã biết kiến tạo!... Sao cháu không chịu tránh xe?
Cậu bé mặt mày vẫn còn tái mét:
- Dạ không kịp ạ! Bây giờ cháu tránh ngay đây.
Vừa dứt lời, thằng bé lấy chân hất đổ những tòa nhà và nép qua một bên. Khổng Tử thất vọng ra mặt:
- Sao ngươi không nói “xưa nay chỉ có xe tránh thành chứ làm gì có thành tránh xe”?
- Chết! Thời buổi này đến người xe cũng không tránh nói gì nhà cửa! Ông nên cẩn thận coi chừng... xe buýt đấy!
Khổng Tử ngẩn ngơ:
- Thế ư?! - Nhìn những ngôi nhà bị đổ, ngài chép miệng - Cháu không tiếc à?
Cậu bé tròn xoe mắt:
- Nhà hàng mã có gì mà tiếc. Không đạp nay mai nó cũng lún và sập ngay thôi. Mà ông là ai thế?
- Ta là “Vạn thế sư biểu”. Cháu có gì bức xúc cứ hỏi.
Nhìn cậu bé lúng túng, ngài nhắc:
- Hay là hỏi trên trời có bao nhiêu vì sao đi!
- Cháu đâu cần biết điều đó làm gì... Thế ông biết trên đời này có bao nhiêu ngôi sao không?
- Trên... đời làm gì có... sao?
Cậu bé chỉ vào chiếc xe quảng cáo đang trờ tới. Âm thanh của chiếc loa sắt chát chúa vọng ra: “Tối nay... quí vị sẽ có dịp gặp gỡ với ngôi sao ca nhạc..., ngôi sao làn sóng xanh..., ngôi sao sân khấu..., ngôi sao điện ảnh..., ngôi sao mai..., ngôi sao tiếng hát truyền hình... ngôi sao anh... ngôi sao em... ngôi sao con... ngôi sao cháu... ngôi sao chắt...”. Chiếc xe đã khuất hẳn nhưng những ngôi sao vẫn lập lòe trong mắt... Khổng Tử chữa thẹn:
- Cõi đời bao la quá nhiều điều quái lạ làm sao biết hết. Cháu hãy hỏi những gì trước mắt... Chẳng hạn có bao nhiêu cái lông mi đó?
- Việc này chỉ có phụ nữ cần biết để còn đi nối. Cháu chả cần đâu! Thế ông biết hết việc trước mắt à?
Khổng Tử dồn dập tự ái:
- Dĩ nhiên! Ta là “Vạn thế sư biểu” mà.
- Thế ông có biết cháu học lớp mấy không?
- Chuyện nhỏ! Ngươi hãy đọc mảnh giấy này cho ta nghe.
Ngài móc ra tờ quảng cáo dạy thêm không biết ai đã nhét vào túi lúc nào. Nhìn đứa bé lúng ba lúng búng đánh vần mãi không được, ngài ngao ngán lắc đầu:
- Còn bé thế sao chẳng chịu học. Với trình độ này ta e rằng cháu chưa hoàn thành mẫu giáo...
- Ông lại lầm rồi! Cháu tốt nghiệp tiểu học rồi, tiên tiến đàng hoàng đấy nhé! Thế mà ông bảo biết hết việc trước mắt.
Ngài bỗng nổi cáu:
- Nhưng ta biết trong tương lai ngươi chắc chắn là tên dốt nát.
- Ông lại lầm lẫn nữa rồi! Sau này chắc chắn cháu sẽ là... tiến sĩ!
- Ngươi... bảo sao? Học như vầy mà cũng làm tiến sĩ ư?
Cậu bé thở dài:
- Biết sao được... Năm nào cháu cũng phải lên lớp cả. Cứ thế mươi năm nữa, không làm tiến sĩ thì cháu biết làm gì hả ông?!
XUÂN GIANG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét