, có sắc đẹp làm khuynh đảo cả một đất nước, thay đổi cả lịch sử.
Trầm ngư
Lạc nhạn
Bế nguyệt
Tu hoa
Nhan sắc của họ được ca ngợi là "lạc nhạn" (chim nhạn sa xuống đất), "trầm ngư" (cá chìm sâu dưới nước), "bế nguyệt" (mặt trăng phải giấu mình) và "tu hoa" (khiến hoa phải xấu hổ).
Tây Thi nhạn lạc,
Chiêu Quân trầm ngư,
Điêu Thuyền Bế Nguyệt,
Dương Ngọc Hoàn tu hoa"
Theo thứ tự thời gian, bốn người đó là:
- Đại mỹ nhân trầm ngư là Tây Thi. Thời Xuân Thu, khoảngthế kỷ 7-thế kỷ 6 TCN.
- Đại mỹ nhân lạc nhạn là Vương Chiêu Quân. Thời nhà Tây Hán, khoảng thế kỷ 1 TCN.
- Đại mỹ nhân bế nguyệt là Điêu Thuyền. Thời Tam Quốc, khoảng thế kỷ thứ 3.
- Đại mỹ nhân tu hoa là Dương Quý Phi. Thời nhà Đường,719-756.
1/Chiêu Quân đi vào lịch sử Trung Quốc như một người đẹp hòa bình. Sự quên mình của nàng góp phần mang lại hòa bình trong 60 năm giữa Trung Hoa và Hung Nô[1].
Truyền thuyết "Chiêu quân xuất tái" (昭君出塞, "Đi đến biên cương") nói rằng, khi Chiêu Quân đi ngang một hoang mạclớn, lòng nàng chan chứa nỗi buồn vận mệnh cũng như lìa xa quê hương. Nhân lúc ngồi lưng ngựa buồn u uất, liền đàn "Xuất tái khúc". Có một con ngỗng trời bay ngang, nghe nỗi u oán cảm thương trong khúc điệu liền ruột gan đứt đoạn và sa xuống đất. Từ "lạc nhạn" trong câu "Trầm ngư lạc nhạn" do đó mà có.
Vương Chiêu Quân
Trăng soi đất Hán, sang Tần
Trăng theo soi bóng Chiêu Quân cống Hồ
Một đi là mãi cách xa
Ngọc Quan cất bước lệ nhòa chia ly
Trăng đi rồi trăng lại về
Chiêu Quân thôi chẳng có khi hồi trào
Đỉnh Yên hoa tuyết lạnh sao
Mày ngài héo hắt vùi sâu cát Hồ
Không tiền cho kẻ vẽ hoa
Danh thơm còn khiến lệ sa bao người
Trăng theo soi bóng Chiêu Quân cống Hồ
Một đi là mãi cách xa
Ngọc Quan cất bước lệ nhòa chia ly
Trăng đi rồi trăng lại về
Chiêu Quân thôi chẳng có khi hồi trào
Đỉnh Yên hoa tuyết lạnh sao
Mày ngài héo hắt vùi sâu cát Hồ
Không tiền cho kẻ vẽ hoa
Danh thơm còn khiến lệ sa bao người
Quỳnh Chi phóng dịch
(11/10/2006)
2/ Tây Thi là con một người kiếm củi họ Thi, nàng dệt vải ở núi Trữ La, Gia Lãm, thuộc nước Việt cổ. Trữ La có hai thôn: thôn Đông và thôn Tây, vậy nên gọi là Tây Thi. Tương truyền Tây Thi đẹp đến nỗi, ngay cả khi nàng nhăn mặt cũng khiến người ta mê hồn.
3/Thời Tam quốc, con nuôi của Đại thần Tư đồ Vương Doãn là nàng Điêu Thuyền trong khi đang bái nguyệt (cúng trăng) ở hậu hoa viên thì đột nhiên một làn gió nhẹ thổi qua, một áng mây trôi bất ngờ che khuất ánh trăng sáng đêm rằm. Vương Doãn đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Để ca ngợi sắc đẹp của con gái nuôi, gặp ai Vương Doãn cũng nói rằng mặt trăng vì cảm thấy thua kém hơn Điêu Thuyền nên vội nấp vào trong mây. Vì thế, Điêu Thuyền còn được mọi người gọi là “Bế nguyệt”.
4/Dương Quý Phi tên thật là Dương Ngọc Hoàn (楊玉環), sinh ở tỉnh Tứ Xuyên vào khoảng năm 719. Bà là con út trong số bốn người con gái của một vị quan tư hộ đất Thục Chân. Gia đình này nguyên gốc ở một quận nhỏ thuộc Trung Đông[1], là Hòa Âm đến đây lập nghiệp. Cha là Dương Huyền Diễn thuộc dòng khá giả vì tổ phụ từng làm thứ sử tại quận Kim.
Ngọc Hoàn có sắc đẹp được ví là "tu hoa", nghĩa là khiến hoa phải xấu hổ.
Sau khi vào cung, Ngọc Hoàn tư niệm cố hương. Ngày kia, nàng đến hoa viên thưởng hoa giải buồn, nhìn thấy hoa Mẫu Đơn, Nguyệt Quý nở rộ, nghĩ rằng mình bị nhốt trong cung, uổng phí thanh xuân, lòng không kềm được, buông lời than thở : "Hoa à, hoa à! Ngươi mỗi năm mỗi tuổi đều có lúc nở, còn ta đến khi nào mới có được ngày ấy ?". Lời chưa dứt lệ đã tuông rơi, nàng vừa sờ vào hoa, hoa chợt thu mình, lá xanh cuộn lại. Nào ngờ, nàng sờ phải là loại hoa trinh nữ(cây xấu hổ). Lúc này, có một cung nga nhìn thấy, người cung nga đó đi đâu cũng nói cho người khác nghe việc ấy. Từ đó, mọi người gọi Dương Ngọc Hoàn là "tu hoa".


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét