Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thơ Lê Thiếu Nhơn


10:36 2 thg 2 2012
Trang web lethieunhon.com ra đời tròm trèm được một năm. Tôi chẳng có cao vọng gì từ trang web này. Bởi lẽ, thay vì ngày xưa khốn khó, hàng xóm trải chiếu trước sân để trò chuyện với nhau, thì bây giờ kết nối toàn cầu chúng ta mời nhau vào web để có dịp gặp gỡ và thưa thốt đôi điều. Tôi cũng sắm được cái chiếu nhỏ lethieunhon.com và hí hửng đón rước bạn bè. Tôi nghĩ đơn giản, có cái chiếu mà chỉ rón rén riêng mình ngồi thì hơi ích kỷ!
May mắn thay cho cái chiếu nhỏ, có khách đến và mang theo chút trà xanh, chút thuốc lá. Chủ nhà phận nghèo không lẽ múa gậy vườn hoang, đành đi vay mượn. Liếc thấy báo nào có bài hay thì copy về. Nếu báo giấy không có báo mạng hoặc chưa đưa lên báo mạng thì phải ỏn ẻn gọi điện cho tác giả, dùng tình thương mến thương xin mail cho cái file, cũng phải hạ giọng năn nỉ ỉ ôi chứ có sung sướng gì đâu. Cái chiếu nhỏ có vẻ xôm tụ, nhưng chưa kịp thơm tho thì nhiều rắc rối ập đến. Người bảo chật, kẻ bảo dơ, người hứ, kẻ hử…khiến chủ nhân hiểu ra mình đang đóng vai “ù tai, chai đít, công thì ít, tội thì nhiều”.

Một cái chiếu trải ra, cốt để hàn huyên và vui vẻ. Nếu bất đồng và hằn hộc thì chẳng hay ho chút nào. Tôi tự hỏi: trên cái chiếu nhỏ, bạn bè nói cười huyên náo quá chăng, hay bạn bè lúc cao hứng trỏ ngón tay lên trời lỡ che mất vầng trăng vằng vặc của thiên hạ? Đành thở dài thông cảm cho Thúy Kiều: “Mùi thiền đã bén muối dưa. Màu thiền ăn mặc đã ưa nâu sồng. Sự đời đã tắt lửa lòng. Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi”.Thôi thì tôi đưa lên ba bài thơ mới nhất của mình để bạn bè chia sẻ, và cũng để khỏi bị nghi ngờ này nọ về cái thiện chí làm web!

THƠ KHỞI HÀNH
Quên trăm câu thơ vẫn nguyên một nỗi buồn
Tôi nặng trĩu tôi trong thế giới im lìm
Người tìm lợi danh bất chấp thủ đoạn
Người chọn an phận ngoảnh mặt quay lưng
Tôi tìm gì
tôi chọn gì
chân trời chầm chậm 

Không lẽ quay về nhà với mẹ chiều xưa mưa muộn
Không lẽ đến chỗ hẹn với em lận đận ân tình
Tôi sợ sự bình yên giả tạo
Tôi sợ sự bình yên sóng ngầm

Muốn nán lại mùa thu phấp phổng
Sao heo may ám ảnh cánh buồm
Nỗi xa khơi lênh đênh ngờ vực
Nỗi xa khơi lạnh buốt riêng mình



THƠ RỤNG TÓC
Bài thơ này anh không viết cho anh
Anh viết cho người lỡ đường đêm đông trú rét
Anh viết cho cô gái nghèo không bán rẻ hôn nhân
Anh viết cho cái nhìn xót xa những ngày ngộ nhận
Và viết cho chiều nào màu áo lạ lùng thêm 
Thế kỷ chúng ta đang sống có giấc mơ dài hơn nước mắt
Anh cứ chờ một tiếng gõ cửa lương thiện
Anh cứ chờ một vầng trán rộng thanh liêm
Em về giữa phố khuya không lo trộm cướp
Em đi sớm tinh sương câu hát đồng hành 

Anh cạn kiệt mười năm lêu bêu thi phú
Bạn bè từng mùa cá vượt vũ môn
Có những lời mật đường lờn vờn lửa cháy
Có những phút tin yêu không kịp dỗ dành
Ba mươi tuổi nghe tóc rụng buồn thương
Bài thơ này anh viết cho ngóng đợi…

THƠ ÁM ẢNH
Tôi đi trên cơn mê vạch sẵn
Cơn mê vô định giữa hai bức tường trắng
Bức tường nào lao xao oan hồn
Bức tường nào ồn ào thù hận
Tôi nhón chân, tôi nhón chân!
Người trước mặt tôi khóc giống như cười
Người sau lưng tôi cười giống như khóc
Tôi không nghe. Tôi không nghe

Tôi lẫn vào mờ mịt ảo ảnh
Tôi lẫn vào thác loạn đa ngôn
Tôi đánh mất thơ giữa hai bức tường trắng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét