Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh


10:02 2 thg 2 2012

"...Có một lần tôi làm thơ trên máy tính
và đặt tên file là ?otinhyeu?
khi không hài lòng tôi định xóa
cái máy tính bị coi là muôn đời vô cảm
hỏi tôi:
?oare you sure you want to delete
?~tinhyeu?T?...tôi đã rùng mình/bạn ạ." (thơ NTHL).

Trong đục

“đời không đục 
đời không trong”
tôi ở giữa dòng cũng biết vậy thôi
đời tôi là của đời tôi
đời tôi là của đất trời của ai?
đời tôi không ngắn không dài
đời tôi không đậm không phai dễ dàng
đời tôi ngọn cỏ úa vàng
sẽ xanh trở lại nếu nàng là mưa
đời tôi là một buổi trưa
sẽ trong dịu nắng nếu chưa phải cuồng
tôi không làm ngọn gió suông
ấm lòng bao kẻ à uông tháng ngày
tôi không làm rượu để say
chỉ xin làm lệ để bay bớt buồn
là dao hơ lửa trị thương
là phanh trên những con đường thẳng băng
Rơi 2

trong giấc ngủ trong đêm nào ai thấy
có tiếng chuông thánh thót của linh hồn
trên quầng mắt đã hiu hiu khép
đã vô tình rực rỡ ánh hoàng hôn…
tôi vẫn thấy anh nằm im ở đó
không đớn đau mà cũng chẳng yên bình
linh hồn anh chỉ một mình anh hiểu
khi cười môi trong ấy rất xinh… 
rồi ngày mai tự nhiên anh tỉnh giấc
như người ta đem buôn bán cuộc đời
tôi nhặt được một linh hồn thoi thóp
mà chẳng ai thừa nhận đã đánh rơi…

Yêu em như...

yêu em như hoa dại
mọc hoang trên ngói sờn
nằm thơm trong từng cánh
mà yên lòng cô đơn
đêm qua mưa rào ấy
gột rửa cho ngói hồng
hoa mong manh vụn vỡ
biết tôi giờ đâu không
Lặng im thì cũng vừa tàn mùa đông
tôi hỏi một không tám không
chị ơi nỗi nhớ thì lông màu gì?
chị tổng đài giọng nhu mì
à nhiều màu lắm vặt đi vẫn nhiều
hình như là bạn đang yêu?
không, em chỉ hỏi những điều hồn nhiên
hình như là bạn đang điên?
vâng, điên thì mới phí tiền hỏi han
...
xong xuôi hết bốn chín ngàn


Lén

tình cảm anh dành cho em là cái người ta vẫn gọi nôm na là nhớ
nó khiến anh nôn nao những cảm xúc đại loại như buồn
trong vài khoảnh khắc thời gian có vẻ ngừng di động
và mỗi ngày nó dường như xảy đến nhiều hơn
trong trạng thái tâm hồn nói chung không thể coi là ổn
những nụ cười thiếu vắng và rõ ràng đã méo mó chỏng trơ
nỗi nhớ đến khiến anh quên phải ngủ
lúc ăn cơm, tiếng xoong nồi đũa bát lại vô tình gợi những vần thơ
cho đến một ngày, nỗi nhớ chuyển sang một cấp độ cao hơn là đã thầm yêu
thật ra thì trước đây anh vẫn tưởng nhầm là nỗi cảm
đã trăm ngàn lần anh muốn gọi thành tên nhưng anh không dám
để bây giờ anh cũng chỉ trộm thầm thì:
anh yêu em
Lẽ giản đơn

đã bao giờ em bóc lịch
thấy qua vô nghĩa một ngày
rồi em ghi vào nhật ký:
...ngày mai như ngày hôm nay...
đã bao giờ em hoảng hốt
khi mình bất lực trước mình
và em thấy trong đôi mắt
có gì ứa ra
vô hình
nếu có xin em đừng sợ
thật ra là rất bình thường
tất cả chúng ta đều thế
mỗi khi cần được yêu thương


Gía mà được chết đi một lúc

giá mà được chết đi một lúc
chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
lên thiên đường sợ chả gặp ai
giá mà được chết đi một lúc
tỉnh dậy xem người ta khóc hay cười
và xem thử mình sẽ cười hay khóc
làm ma có sướng hơn làm người?
giá mà được chết đi một lúc
nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
nếu người ta tống ngay vào nhà xác
cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao
Ngửi

tôi ngửi thấy mùi thịt chó
khi vào bếp thấy củ riềng
ngửi thấy mùi thời gian rữa
khi dần mất những thiêng liêng
tôi ngửi thấy mùi ai khóc
khi vô tình nhìn vào gương
ngửi thấy mùi tương lai chín
khi gieo máu xuống con đường
tôi ngửi thấy mùi ánh sáng
khi vò khe khẽ đêm thâu
ngửi thấy mùi mâu thuẫn đắng
khi tôi và tôi khác màu
tôi ngửi thấy mùi tiềm thức
khi không còn thấy mùi gì
nó ứa mùi em thật khẽ
cho dù em đã ra đi…

Tặng em
tặng em chiếc lá sắp vàng
tôi đà đánh dấu trên hàng cây xanh
tặng em chút ít lòng lành
tôi bao năm tháng để dành không tiêu
tặng em một sợi dây diều
giữ hồn tôi khỏi đánh liều lên mây
còn gì để tặng em đây?
nghĩ nhanh kẻo lá trên cây sắp vàng…


NHƯNG MÀ

mỗi khi bị đời bắt nạt
tôi về tôi mách với thơ
thơ bảo thế mà cũng mách
đánh cho trận nữa bây giờ
vừa nói thơ vừa âu yếm
vuốt ve vết xước não non
thơ xót xa tôi như thể
chính thơ vừa bị ăn đòn
cậy thơ kệ đời bắt nạt
em không đến bắt nạt tôi
thơ bảo thế thì phải mách
nhưng mà tôi chán thơ rồi
Ba điều ước

tôi ước
mình 
hồn nhiên như đứa trẻ ba tuổi
chín chắn như người còn ba năm
cuối cuộc đời
và 
ai cũng ước như tôi
thằng bé
Thằng bé mới chục tuổi đầu
Đã lâu không khóc 
đã lâu không cười
thằng bé ấy mới lên mười
người ta đã gọi :kiếp người
vậy ư?

thằng bé ngoan 
thằng bé hư?
chẳng ai biết nữa
hình như
là buồn

Hình như thăng bé ấy luôn
tìm trong đau khổ
những nguồn thương yêu
Đôi khi trốn khỏi buổi chiều
trầm ngâm ngồi nghĩ
những điều
hồn nhiên

giá tình yêu save được
error thì load lại chẳng bận lòng
giá tình yêu delete được
chán
hắt xì một cái
thế là xong 
tôi chỉ xin kể một câu chuyện nhỏ 
có một lần tôi làm thơ trên máy tính
và đặt tên file là “tinhyeu” 
khi không hài lòng tôi định xóa
cái máy tính bị coi là muôn đời vô cảm 
hỏi tôi: 
“are you sure you want to delete 
‘tinhyeu’?” (*)
tôi đã rùng mình
bạn ạ )

Nếu
nếu tôi là băng giá
tràn trụa thế gian này
người ta có vì lạnh
mà xích gần đôi tay

Nếu tôi là cay đắng
Cho đau đớn con người
người ta có khao khác
nâng niu những môi cười?

nếu tôi là tội ác 
băng hoại những linh hồn
người ta có thảng thốt
mà chữa lành trí khôn ?

nếu tôi là đưa trẻ
trong cuộc sống bình thường
người ta có vì “ Nếu...”
mà bắt đầu yêu thương ?

Áo đỏ em đi

Áo đỏ em đi giữa quạnh hiu
Lũ chim ngái ngủ chẳng chip chiu
Cây cầu lặng lẽ lưng oằn xuống
Hàng cây ngắm nước mắt thỉu thiu

Áo đỏ em in dưới mặt sông
lờ lững trôi như con cá hồng
lạnh tanh ông lão ngồi câu cá
mắt còn bận mãi với hư không

áo đỏ em đi đến nhà anh
có con chim khách núp sau cành
em gật đầu chào con chim khách
lắc đầu rỏ xuóng những giọt xanh

áo đỏ em như muón xé ra
muốn tan vào tiếng gió hú xa
em sợ, anh ơi thôi đừng gọi
chỉ muốn bên anh chút thôi mà...

áo đỏ em đâu có mặt đâu 
em mặc áo trắng dưới chân cầu
trải qua một quãng nhân gian chết
máu em đã nhuộm ướt đêm thâu

Chuộc
cầm tiền đi chuộc lại tiền
cầm yêu thương chuộc dịu hiền cho ai
cầm hôm nay chuộc ngày mai
cầm cơn mơ ngắn chuộc dài cơn mơ
cầm bơ vơ chuộc bài thơ
cầm đêm chuộc một sợi tơ đầu ngày
cầm đen đủi chuộc cơ may
cầm hay chuộc dở trắng tay bạc lòng
cầm lệ đục chuộc nước trong
cầm hồi sinh chuộc tử vong lạ kỳ
cầm gì đi chộc lại gì
không cầm được máu rầm rì nơi tim
cầm nhân gian đốt soi tìm
một nhân gian khác im chìm trong tâm
cầm trên môi sự lặng câm
để rồi rỉ xuống tím bầm câu thơ
dè chừng nhau đến bao giờ
cầm gì để chuộc dại khờ cho nhau
cầm gì để chuộc nõi đau
sẽ còn theo đến ngàn sau với đời
nếu như sống giống cuộc chơi
thì ai sẽ chuộc máu rơi lệ hờn
nếu như lũ trẻ cô đơn
thì ai có thể klhổ hơn loài người ?


Tớ và Bùi Giáng chạy thi mút mùa
Tớ và Bùi giáng chạy đua
Tớ hòa lục bận và thua bát lần
Tớ cay cú lắm phân vân
Có khi muốn thắng phải cần doping
Tớ không thích bị thần kinh
Nhưng mà Bùi giáng cứ tinh tướng hoài
thế là mới có choai choai
Tớ điên như thể đã ngoài mười mươi
Thấy thế Bùi Giáng chỉ cười
Cười cái con khỉ ! hở mười cái răng
Bùi giáng chả nói chả rằng
lồng ra khắp phố tung tăng múa vờn
Tớ lần theo vết cô đơn
Đổ về hang ổ cái cơn mơ hồ...
...sau lưng Bùi Giáng ngây ngô
Giật mình suýt bị ôtô giẫm vào
Dễ dàng Bùi Giáng mày tao
Hỏi han toàn chuyện chiêm bao búi xùi :
ấp ôm cô ả có vui?
...hóa ra là tớ vương mùi nàng thơ !
Bùi Giáng đuổi đến bây giờ
thế mà cứ tưởng 
(hờ hờ )
chạy thi
tớ mà bấm nút điên thì...

Em về trong mùa xa vắng 

Em về trong mùa xa vắng
Nắng run rẩy mãi khung trời
Đổ lên môi cười chênh chếch 
Một làn hơi lạnh lả lơi 
Em về trong mùa xa vắng
Như con chim én lạc đường
Tôi ước mình là pho tượng
Nằm trong vòm cánh du dương 
Em về trong mùa xa vắng
Nhỏ nhoi như hạt bụi hồng
Tôi ước mình là chiếc lá
Hứng em kẻo sóng rợp sông 
Em về trong mùa xa vắng
Trái cam chẳng ửng nổi vàng
Không cay và không thấy đắng
Chỉ như tôi lúc lang thang


Có những lúc... 

nhiều lúc bỗng lúc quên mất
nàng đang ở phía sau xe
triền miên những dòng suy nghĩ
nghư lang thang giữa vỉa hè 
sực nhớ. vội vàng phanh gấp
để đầu nàng ngã vào vai
để nàng dịu dàng trách móc 
trước khi nàng kịp thở dài 
neo lại một nhành hơi ấm
giữa chốn hoang lạnh tanh người
em vẫn luôn là bến đỗ
anh xin lỗi nhé em ơi 
mà rồi cái vòng cơm áo
cứ lơ lửng mãi trên đầu
cứ chập chờn hoài trong mắt
liệu trong sạch được bao lâu? 
hay tại mình tham lam quá
cứ vun vén mãi làm gì 
khổ cho nàng và cho cả
mối tình chỉ chực teo đi 
hay cứ sống bừa đi nhỉ
một hai lần chịu hạ mình
buồn quá. cái sự cắn xé
cần không hỡi các sinh linh? 
sực nhớ, sực quên, sực nhớ
mình đang viết dở thơ tình
và lại vội vàng phanh gấp
để nhìn
vào mắt
im thinh


Vô ích 
Mỗi ngày vô ích nhổ một sợi tóc
Chưa kịp bạc đầu đã trọc đầu
Một ngày vô ích nhỏ một giọt nước đắng
Cần gì tìm biển Chết ở đâu... 
Mỗi ngày vô ích cấm được nhớ người ấy
Thế nhưng chẳng cấm được bao giờ
Đành chịu phạt đền thêm sợi tóc
Day môi rứt đầu xác xơ 
Mỗi ngày có ích đội tóc giả
Rống lên mà khóc-khóc cho hả
Có điều đến giờ vẫn chẳng thấy
Cái thằng Có Ích ở đâu cả...
Em giấu gì ở trong lòng thế
Bước vẩn vơ quên mất lối về
Từng đàn gió cứ dắt hồn bay mãi
Hương cỏ may loang ướt mái tóc thề 
Em vô tình dẫm lên bông hồng dại
Hoa chỉ buồn mà không nỡ giương gai
Ánh mắt nát đợi em quay đầu lại
Những cánh tàn rồi cứ thế phôi-phai 
Giờ em lướt qua từng bầy sóng trắng
Con cá hồng nuối tiếc cố rượt theo
Bóng em đọng bên bến bờ vắng lặng
Con cá hồng quăng đớp hụt ánh trăng 
Em đi mãi không có gì níu nổi
Hút sau lưng tạo hoá vẫn luân hồi
Và em hỡi có một điều không đổi
Sẽ có ngày em chợt nhận ra tôi...
***

Nhớ 
tặng G

thị thơm mà chẳng thấy thơm
bánh mỳ cơm phở như rơm một loài
người thân cũng thể người ngoài
nhớ em anh đến mệt nhoài giác quan 
lòng chưa kịp biết hân hoan
chưa từng lắng dịu lo toan thường ngày
chưa từng nếm vị ngất ngây
lại đau vì não ứ đầy hoang mang 
liệu em có phải là nàng?
liệu anh có phải là chàng trong em?
thế gian chóng chán cả thèm
liệu mình có nhiễm nhập nhèm thế không? 
bao giờ em tiếc mùa đông
để anh đến tặng hoa hồng tái xanh
bao giờ em thấy mong manh
để ôm anh chòng chành nỗi đau 
những ngày qua đến là mau
triền miên giấc ngủ dìm sâu cái buồn
không cho lòng nhớ em luôn
trước khi khơi được những nguồn kín sâu 
đã giam em ở trong đầu
mà không kết án cho sầu đôi bên
đêm đêm nỗi nhớ trồi lên
đếm cừu mà cứ đếm tên một người 
bao giờ nỗi nhớ được nguôi
mùa thu giấc ngủ lịm xuôi tím dòng
bao giờ em thật lòng mong
để trong những lúc long đong
anh cười.

Nguyễn Thế Hoàng Linh - người lập dị, kẻ lông bông hứa hẹn một tài năng?
Trẻ trung đến mức đôi khi ngây thơ, nhưng cũng già dặn xa cách với những gì phù phiếm mà thơ trẻ hay mắc phải. Trẻ, nhưng đã sâu đậm những điều lý tưởng, nhất quyết tin mình sẽ làm được một cái gì đó lớn lao hơn cái đời thường mòn mỏi…
Nguyễn Thế Hoàng Linh có hai câu thơ gọi đúng ra chất của anh: 
Con mời 
 các cụ 
một ly  - 
Con xin 
chúc rượu 
một hi hữu /
lần (Chiều quan sơn)
Một anh chàng tuổi 20 ngồi mời rượu các bậc tiền bối, ngồi chiếu trên. Tư thế rất đàng hoàng bình đẳng. Anh ta có thể mời rượu nhiều người nhưng chúc rượu thì chỉ một lần hiếm hoi này thôi, chỉ với các cụ thôi. Khẩu khí. Ngang tàng như cái chữ hi hữu bị xẻ đôi kia. Mà lại cũng rất tôn kính biết điều.
Trẻ trung đến mức đôi khi ngây thơ, nhưng cũng già dặn xa cách với những gì phù phiếm mà thơ trẻ hay mắc phải. Trẻ, nhưng đã sâu đậm những điều lý tưởng, nhất quyết tin mình sẽ làm được một cái gì đó lớn lao hơn cái đời thường mòn mỏi, nhất quyết muốn cống hiến đến cả máu và nước mắt: tôi ngửi thấy mùi ai khóc/ khi vô tình nhìn vào gương/ ngửi thấy mùi tương lai chín/ khi gieo máu xuống con đường... Nhưng không phải là cuộc cách tân mù quáng mà đầy lý trí chiêm nghiệm: tôi ngửi thấy mùi ánh sáng/ khi vò khe khẽ đêm thâu/ ngửi thấy mùi mâu thuẫn đắng/ khi tôi và tôi khác màu (Ngửi).
Thơ Linh làm cho người đọc tin. Tin rằng anh chân thành và trong trẻo. Tin rằng anh không màu mè phù phiếm. Đó là thứ thơ làm thuốc thử cho những gì sặc sỡ xoắn vặn hình thức và câu chữ, hoặc giả vờ khệnh khạng cụ non.
Những ai thường e ngại trước sự dễ dãi của thơ lục bát có thể sẽ vui mừng trước những bài thơ như thế này:

Thằng bé
thằng bé mới chục tuổi đầu
đã lâu không khóc
đã lâu không cười
thằng bé ấy mới lên mười
người ta đã gọi: kiếp người
vậy ư?
thằng bé ngoan? 
thằng bé hư?
chẳng ai biết nữa
hình như 
là buồn
hình như thằng bé ấy luôn
tìm trong đau khổ 
những nguồn thương yêu
đôi khi trốn khỏi buổi chiều
trầm ngâm ngồi nghĩ
những điều
hồn nhiên

Thơ tuổi 20 bây giờ cho người ta cái ấn tượng là sự phá phách tân kỳ, những câu văn xuôi xuống hàng, những khái niệm đối chọi đặt cạnh nhau một cách khôn khéo để người đọc muốn hiểu thế nào cũng được. Tốt thôi. Nhưng người làm thơ trẻ có lẽ cũng nên tuần tự đi qua những cái cơ bản, thật thuần thục những thể thơ cổ điển trước khi phá vỡ nó ra. Sự phá vỡ khi ấy mới thật là ngoạn mục. Nguyễn Thế Hoàng Linh đã làm được như vậy. Bài thơ trên chẳng hạn. Hồn lục bát trong một cái vỏ hiện đại. Hồn ngây thơ mười tuổi trong hình hài một chàng đôi mươi.
***
Một người làm thơ của thời đại Internet, Nguyễn Thế Hoàng Linh đã gửi hết lên mạng cả nghìn bài thơ, nhiều khi là sự ứng tác tức thời với bạn bè. Nhà thơ Dư Thị Hoàn sục vào đâu đó trên mạng, lấy được vài trăm bài thơ của Linh, hào phóng chia sẻ với bạn văn. Tôi đọc. Giật mình. Tưởng đã quen nhờn với thơ mà vẫn còn giật mình được. Mỗi tháng trung bình nhận được từ văn phòng hội vài ba chục tập thơ tác giả gửi tặng. Một chồng thơ trên mặt bàn mỗi tháng bắt phải đọc. Thế mà thơ Linh bật hẳn ra.
giá tình yêu save được
error thì load lại chẳng bận lòng
giá tình yêu delete được
chán
hắt xì một cái
thế là xong 
tôi chỉ xin kể một câu chuyện nhỏ 
có một lần tôi làm thơ trên máy tính
và đặt tên file là “tinhyeu” 
khi không hài lòng tôi định xóa
cái máy tính bị coi là muôn đời vô cảm 
hỏi tôi: 
“are you sure you want to delete 
‘tinhyeu’?” 
tôi đã rùng mình
bạn ạ

Rùng mình. Không chỉ nhà thơ mà cả người đọc.
Đọc văn muốn biết người. Chị Dư Thị Hoàn và tôi đi tìm Linh. Không ai biết. Nhờ một sinh viên cùng trường tìm, vài tháng sau chú bảo nhân vật này bí ẩn lắm, chưa tìm ra. Một tháng sau chú nhắn cho tôi cái tin: nhà thơ anh tìm đã bị tai nạn giao thông chết cách đây một tháng rồi.
Ngẩn ngơ cả người. Ân hận. Như là mình vừa mới hiểu một con người thì người ấy đã không còn.
Tìm ra manh mối từ nhà văn Nguyễn Thị Minh Ngọc. Ngọc bảo: Tôi mới gặp Linh mà. Từ Sài Gòn, Ngọc gọi điện thoại ra nhà Linh ở Hà Nội. Cái tin kia chỉ là tin thất thiệt. Nhầm. Dư Thị Hoàn và tôi vội tìm đến nhà Linh.
Trong tiểu thuyết Chuyện của thiên tài, Linh đã tiên liệu một ngày nào đó người ta sẽ phải tìm mình. Người ta đây là độc giả và đồng nghiệp văn chương. Sinh năm 1982, Linh là một sinh viên bỗng nhiên tự bỏ học ở năm thứ ba. Lên giảng đường không sao tập trung được. Cả nghìn bài thơ chen chúc trong đầu đòi được trút ra trang giấy. Viết ra được đôi khi cũng là một hình thức triệt bớt những ý tưởng dồn nén trong đầu. Linh ví nó là triệt sản. Để chúng lại trong đầu thì đầu óc nổ tung ra mất.
Bi kịch ít người hiểu cho. Linh viết lại bi kịch này trong tiểu thuyết Chuyện của thiên tài. Một anh chàng tuổi ăn tuổi học cần có vài năm trời để viết hết ra những điều cần viết. Nhưng nếu anh bỏ học để viết thì mọi người xung quanh sẽ cho là anh lập dị, ích kỷ, lông bông, không thành đạt. Thiên tài rất tự tin, hãy cho tôi hai năm rồi sau đó tôi sẽ học tiếp cũng không muộn. Những người xung quanh thì cho là anh hoang tưởng, anh mắc bệnh tưởng mình là thiên tài.
Họ có lý. Thói vĩ cuồng hoang tưởng có sẵn trong tất cả mọi người, như vi trùng lao vậy, chỉ chờ một lúc nào đó con người mất khả năng tự kiểm soát là sẽ bứt xích sổng ra hoành hành. Có rất nhiều người mắc bệnh ngộ thơ, thân tàn ma dại cả một đời. Nhưng tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh đưa ta vào một tình huống giả định: thiên tài đã đến với ta, đã đầu thai vào nhà ta, khi ấy ta sẽ xử sự như thế nào?
Không thế nào cả. Thế giới chật hẹp này vẫn thường kêu ca vắng bóng thiên tài nhưng nó vẫn chưa sẵn sàng đón thiên tài, chưa học được cách phải cư xử với thiên tài. Lầm lụi với bao nhiêu vấn đề của người nghèo, người thất học, người ta coi chuyện thiên tài là thứ quá xa xỉ, hão huyền. Rốt cục, thiên tài (nếu có) chỉ có thể bị gán cho những danh hiệu lập dị, hâm hâm, bất bình thường…
Thiên tài cần có công chúng cũng thiên tài. Nói như vậy có vẻ lập ngôn gây ấn tượng. Có lẽ nói thế này thì vừa phải hơn: thiên tài cần có một công chúng có tài năng. Không có công chúng có tài thì thiên tài có đấy cũng như không.
Tiểu thuyết của Linh khá tương đồng với thơ Linh: vừa dày dạn từng trải vừa hồn nhiên ngây thơ. Nhiều trang triết luận đạt đến độ chín bên những trang còn tươi tắn học trò. Cái hăm hở hào hứng muốn chi dùng trí tuệ và sức trẻ vào việc có nghĩa bên cái trầm lắng ưu tư của người từng trải biết thỏa hiệp biết cảm thông.
Những ý tưởng chỉ có người trẻ hôm nay mới chạm tới được bên những tư tưởng thẩm thấu từ triết gia của nhiều thời đại. Trước điều giả định của Linh trong tiểu thuyết, chắc sẽ có người băn khoăn, thiên tài đâu mà không thấy những dấu hiệu siêu phàm, những hành động và sản phẩm xuất chúng?
Nguyễn Thế Hoàng Linh hoàn toàn có thể hư cấu một nhân vật phi thường ngay từ khi lọt lòng, nhưng anh đã không chọn cách này. Trong Chuyện của thiên tài, tác giả dường như chỉ tập trung vào một vấn đề: thiên tài đang bị mắc lưới bùng nhùng của những điều vặt vãnh nhỏ mọn đời thường. Thiên tài trong mắt đời thường thì cũng tầm thường như tất cả. Vì vậy tiểu thuyết là những trang viết tự nhiên như nhật ký, như ghi chép đều đặn của mọi thanh niên bình thường.
Đây là cuốn tiểu thuyết có thể đọc một hơi đối với những ai mê cái thông minh trên từng trang sách. Đây là tiếng nói dù có chỗ còn ngây thơ không tưởng, nhưng là tiếng nói của một thế hệ trẻ đòi hỏi phải được lắng nghe. Đây cũng là cuốn sách mà đọc xong người ta có cảm tưởng được kích thích, muốn viết ra một cuốn sách khác.
Bạn đã thấy đã gặp nhiều người lập dị, hoang tưởng, lông bông nhưng bạn đã gặp một thiên tài bao giờ chưa? Nguyễn Thế Hoàng Linh hỏi đấy. Nếu có ngày sống với thiên tài trong cùng một nhà, bạn đã chuẩn bị để xử sự như thế nào hay chưa? 
Theo Hồ Anh Thái
(Lời giới thiệu tiểu thuyết "Chuyện của thiên tài")
Tuổi Trẻ Chủ Nhật

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét