Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thơ Phan Huyền Thư


DI MỘNG 
Phan Huyền Thư 

Anh có mũi tẹt tóc đen da vàng
sao anh không lý lịch
đồng bào của tôi "liên bang-hiệp chủng"

Bốn biển và năm châu
anh chị ở đâu
các cháu con tôi ở đâu
ai Hồng ai Lạc

Đồng bào của tôi
đồng bào dị mộng
lọt sàng lòng có xuống nia...
Đồng sàng
(Mộng sẵn sàng
sợ nia không sẵn)

Đồng bào của tôi
tha hương chữ "S"
dị bào đầu tư
tình kiến thiết quê
đồng bào di mộng
ở đâu thì về...
thì về...
thì về....

19.8.98

TÔI ĐI TRÊN ĐƯỜNG ĐẦY BỤI, THÀNH PHỐ CỦA TÔI

Những cô nàng chân cong váy ngắn
lóe xóe tiếng địa phương
những nàng nhâm nhi văn chương
khen nhau cố hớp giọng thị thành

Tôi đi trên đường đầy rơm
đồng quê đang cựa quậy
thôn nữ quần jean giày da
làm sao để cầy cấy
trai làng ngày đêm vỉa hè đợi việc
chầu chực một tương lai đô thị hóa nông thôn
xe dream phóng thẳng vào thế kỷ 
hai mốt

Tôi đi
hàng cây xanh
những nhà thơ uống bia và chửi tục
chị lao công người Hà Nội gốc
lăng lẽ quét đường

Tôi đi
tiếng còi hú dẹp đường
xe đi họp lao như tia chớp
để lại đằng sau phố xá nườm nượp
người người chẳng hiểu mình sẽ về đâu

Tôi đi
những thằng bé lau nhau
chạy long đường bán vé số
đánh giày, "tử vi" và "kết quả"
thành phố của tôi
mọi người sống và biết kết quả từng ngày

"Kết quả đây!"
một nghìn đồng một mẩu giấy
Mua đi kết quả
để sống tiếp ngày mai...

Điệp khúc sáng mùa đông
Phan Huyền Thư

Dằn nỗi vô ơn không thoái thác
em thèm miết ngón tay
không vị mặn 
của anh
Mắt
môi
lưỡi
răng
nha phiến

Anh ở đâu sót lại trong vết xước
em cào ngực rách ra những vì sao

Điệp khúc “Sáng mùa đông
thoa kem vào chân gác lên bậu cửa
thoa kem vào chân gác lên bồn rửa
vào trong ra ngoài trơn tru
vào trong ra ngoài êm ru”

Vết xước đang lên da non
vảy huyết tím đen
em cào ngực
không có anh trong da thịt

Anh ở trong mồ hôi chân
gác trên bồn tắm
đã thoa kem
hát rằng: “Sáng mùa đông ...”
Mưa_Phan Huyền Thư

Đoạn tuyệt ngày hôm qua
đầu giường sằng sặc giấc mơ tới

đông cứng nỗi buồn
ngọ ngờ uậy trong đầu con mọt nghiến răng 
thèm ý mới

đôi bầu vú thông minh
không cứu nổi cặp đùi dài ngờ u ngốc

chảy vào nhau
tình chảy vào sâu tràn trề lênh láng
mặt đất buồn

mưa gõ mõ cầu siêu
hồn phiêu diêu đèn nhang cửa ngỏ

buồn tập tễnh
về ăn giỗ mình.
TÔI ĐI TRÊN ĐƯỜNG ĐẦY BỤI, THÀNH PHỐ CỦA TÔI
Phan Huyền Thư

Những cô nàng chân cong váy ngắn
lóe xóe tiếng địa phương
những nàng nhâm nhi văn chương
khen nhau cố hớp giọng thị thành

Tôi đi trên đường đầy rơm
đồng quê đang cựa quậy
thôn nữ quần jean giày da
làm sao để cầy cấy
trai làng ngày đêm vỉa hè đợi việc
chầu chực một tương lai đô thị hóa nông thôn
xe dream phóng thẳng vào thế kỷ 
hai mốt

Tôi đi
hàng cây xanh
những nhà thơ uống bia và chửi tục
chị lao công người Hà Nội gốc
lăng lẽ quét đường

Tôi đi
tiếng còi hú dẹp đường
xe đi họp lao như tia chớp
để lại đằng sau phố xá nườm nượp
người người chẳng hiểu mình sẽ về đâu

Tôi đi
những thằng bé lau nhau
chạy long đường bán vé số
đánh giày, "tử vi" và "kết quả"
thành phố của tôi
mọi người sống và biết kết quả từng ngày

"Kết quả đây!"
một nghìn đồng một mẩu giấy
Mua đi kết quả
để sống tiếp ngày mai...
Nghĩ lại
Phan Huyền Thư


Em u mê từ thuở 
theo gió đi chăn mây. 


Ngồi trên đỉnh ngày 
nhắm mắt gọi không tên tuổi 
thề thốt yêu không lời nói
phụ tình đêm bằng sương mai


Khoảng cách 
chỉ là khoảng cách thôi 
đong bằng chiếc đấu im lặng 


Ðừng tìm cách đổ
tình mất sóng tim ngông
điểm chỉ một cái nhìn đấy nhé 
kẻo mai lại chối
phải lòng


Ngủ mê suốt mùa lũ 
tỉnh dậy cũng sông
cột buồm đã gẫy
biển đa đoan cần lầm lỗi 
để viện cớ trở về. 


Em xanh xao từ thuở 
không dạy bảo được tim.
Ðộ lượng
Phan Huyền Thư

Ngày ngày thất hứa
anh dũa nỗi buồn em mịn màng vô vọng


Thôi chẳng chờ 
lấp lánh hạnh phúc
dưới cát nóng buổi trưa 


Con chuồn chuồn lửng lơ 
nhớ mưa trên rào thưa mỏi cánh


Chiều nay nhiều ráng
những nàng Tô Thị bê-tông 
trong thành phố ngột ngạt chờ chồng
dệt mộng lông ngỗng lao đao cửa sổ
giăng mắc gì với gió 
ướt đẫm nỗi hồng nhan. 


Kìa trăng mải chơi
xanh xao về gõ cửa 


Em trở mình


Từng nhát búa 
gò lại 
ý nghĩ tử tế về nhau.
Chủ nhật
Phan Huyền Thư

Bài toán khó không muốn tìm cách giải 
ly cốc không lanh canh 
giấc ngủ dài nguyên khuôn 
sau một đêm nhào nặn. 


Xanh da trời đi vắng 
lũ chim non nhốn nháo đến giờ ăn 
Chậm chạp bắt đầu 
những thói quen 
êm dịu nghẹt thở 


Tia nắng chói chang bên cửa sổ 
đảo lộn múi thời gian 
ý nghĩ bắt đầu luyện thanh
và nỗi nhớ tập thể hình 
một hai
nhịp nhàng trong ngực


Ngày chủ nhật 
cửa tủ mở toang
lục đục tìm chỗ cất 
những cảm xúc thừa 
còn lâu mới được phép gỡ ra.
HÈ LỖI HẸN

Bầy chim trốn rét đã về
em không tới
hoa gạo đỏ đau nắng đợi
chim chiều gọi đôi

Hè lỗi hẹn
em gái đã có chồng
thơ anh lang thang Internet

Bầy chim trốn rét đã về
ngậm tơ vàng óng
nhưng hè lỗi hẹn
bỏ đi.
BUỔI SÁNG
Nhặt trên gối sợi tóc
ngắt lại kỷ niệm một nhánh đen

Giường chiếu thênh thang

Tiếng chim gì không rõ
thưa thớt trong mưa
FeelingBlues*
nghe thật quá

Chẳng thấy mặt trời
Nhiều khi đơn độc
muốn thức dậy ở cõi khác
hình dung một nụ cười
đưa sợi tóc lên ngậm miệng
cũng đỡ nhớ niềm vui.
NẰM NGHIÊNG

Nằm nghiêng ở trần thương kiếp nàng Bân
ngón tay rỉ máu
nằm nghiêng khe cửa
ùa ra một dòng ấm
cô đơn
nằm nghiêng cùng sương
triền đê
bốn bề nước lũ

Nằm nghiêng lạnh
hơi lạnh cũ
ngoài đường khô tiếng ngáy
nằm nghiêng
mùa đông
nằm nghiêng trên thảm gió mùa
nằm nghiêng nứt nẻ khoé môi
đã lâu không vồ vập răng lưỡi

Nằm nghiêng
xứ sở bốn mùa nhiệt đới, tự dưng nhói đau
sau lần áo lót có đệm mút dày
nằm nghiêng
về đây
hị Mầu 97 

Này chị em ơi
Nhớ ai gầm gào trong cổ hỏngòi cười nửa rúc mặt đám đỗnganh thì đỏ
tím thì vàng
váy ngắn thì chân phải cong
một mình:đạo đức-cười thầm:sang trọng

Này chị em ơi
thích ai nói ngọng thàng khinh
thằng này đểu con kia kinh
con này cởi áo quần nhanh lắm
không phải bạ ai cũng vén miệng tụt lời

Này chị em ơi
Yêu đương phải giữ gìn
vào sau cửa buồng vần vũ mười lăm phút
ra đường đoan trang chớp mắt cươpfi thiết tha
chỉ ăn cắp người ta...

Đấy chị em ơi.

Cáo phó 
Đừng ai gọi
hãy coi tôi như vắng
căn phòng ngổn ngang
mạng nhện không người
Đừng nhắc tôi
để nhớ chính mình.
sự thủy chung ồn ào
hay đổi thay lặng lẽ?
Đừng nghĩ đến
bằng nén hương lòng
mịt mù kỷ niệm
không thoáng nổi mùi trầm
Tôi muốn tự mình
g ảnh vào khung
"Đóng vào không
tìm treo nơi trang trọng?"
Như đã qua đời. 

(23.7.97)

Huế 
Đêm trườn dần vào sông Hương
tiếng hò vỡ dưới gầm Tràng Tiền
Khúc Nam Ai những cung phi goá bụa
chèo thuyền vớt xác mình trên sông
Nhất dạ quân vương đất thần kinh
người đi đi, làm thơ cho Huế tím
Tự phá vỡ đối xứng
bằng nón nghiêng
quang gánh lệch
mắt nhìn ngang
Huế như nàng tiên câm
khóc thầm không nói.
Muốn thì thầm vuốt ve Huế thật khẽ
lại sợ chạm vào nơi nhạy cảm trên cơ thể Việt Nam.

1997

Tự nguyện 
Tôi nhường em phản xạ yêu đương
câu thơ gỡ nút áo
Tôi nhường chị sáng sớm bên chồng
cạ mình dụi nách những đêm đông
Cái liếm môi qui hoạch
tôi nhường đàn ông
Cao cả nghĩa hiệp
tôi nhường bè bạn
Truất yêu đương-phế ghen tuông-giáng thù hận
tôi nhường tôi cho anh
Cho anh
Tôi nhường tôi
cái cúi đầu về không 
bước quay lưng hối hả 
Nhợt nhạt rong chơi
quệt ngang dòng nhựa
dính ngày vào đêm
Ô hay ! nhịp cầu mong lũ
Tôi nhường tôi 
giường chiếu cũ
Có chiến binh già
hát câu ca
không bao giờ chia sẻ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét