Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thơ Nguyễn Thị Thu Thuỷ


Khoảng lặng
Em giọt sương sa
Tan vào lòng đất
ướt lạnh
Anh đừng là gió
Cuốn đi
Là nắng
Bay đi
Là mưa
Tan ra

Em giọt sương sa
Chao mình nơi
Bờ là anh
Bến là anh

Đại dương mang tiếng sóng vu vơ
Như lời thì thầm của người con gái
Ai ru em vào khoảng trời thơ dại
Để dã tràng khản cổ phiêu lưu
Trên cát
Kỉ niệm xưa oằn mình dưới nắng bạc
Anh ru gì
Anh ru gì?
Cho khoảng lặng xa xôi....


ước nguyện
Em tạc tên anh lên đá
Gió quất đá mòn
Gửi buồn lên cây
Mưa tuôn nắng cháy
Vết nhựa lấp đầy niềm riêng em tan chảy
Vắt kiệt mình cho anh
Để hoá niềm riêng thành sẹo
Găm đầy trên đá
Dẫu biết mình không là chiếc lá
Vẫn muốn xanh tận cùng
Quang hợp
Tình anh...


Xúc cảm
Em muốn về bên anh
Bằng con đường nào được
Giữa dòng đời xuôi ngược
Em lạc chiều mưa rong
Giấy trắng buồn để không
Đợi vần thơ phảng phất
Muốn là điều bí mật
Của riêng mình anh thôi
Những lúc ngồi thảnh thơi
Hồn nhiên đong đáy mắt
Cỏ xanh còn dè dặt
Trước nỗi niềm cố nhân
Nắng trải dài dưới sân
Mây trắng trời thương nhớ
Sớm mưa chiều nắng đổ
Gánh nhọc nhằn lãng quên...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét